Bảo linh Huyền Nguyên thượng phẩm vốn dĩ nên là một sự tồn tại chẳng khác nào bảo bối của Thái Uyên Môn, đây cũng là lý do khiến cho Quảng Cầu Tiên cho phép Chu Hành Thế ở lại xem náo nhiệt. Đối với lão mà nói, Phương Vọng có thể đắp nặn ra được bảo linh Địa Nguyên đã là hy vọng xa vời rồi, cho dù có thành công được đi nữa thì vừa vặn để cho hai vị thiên tài này quen biết lẫn nhau luôn, sau này cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau phát triển.
Nhưng bởi vì bảo linh của Phương Vọng siêu việt bảo linh Địa Nguyên, nên tất cả mọi thứ đều đã thay đổi.
Bảo linh Huyền Nguyên thượng phẩm ở trước mặt bảo linh Thiên Nguyên căn bản không đáng để nhắc đến!
Quảng Cầu Tiên hiểu được một việc, một khi bảo linh bản mệnh của Phương Vọng để lộ ra ngoài thì tám giáo phái lớn khác nhất định sẽ tìm mọi cách diệt trừ Phương Vọng, thế nên lão quyết không thể để cho chuyện này truyền ra bên ngoài.
Ánh mắt lão nhìn Chu Hành Thế lạnh lẽo như băng, mà Dương Nguyên Tử lại hoàn toàn không hề che giấu sát ý của bản thân.
Đối mặt với sát ý của hai vị cường giả trong giáo phái, Chu Hành Thế sợ đến mức quỳ xuống, đau khổ cầu xin tha mạng: "Chưởng môn! Ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra ngoài, thật đấy! Ngài nhất định phải tin tưởng ta! Dù thế nào đi chăng nữa ta cũng là bảo linh Huyền Nguyên thượng phẩm, sau này nhất định có thể cống hiến không nhỏ cho Thái Uyên Môn!”
Nói xong câu cuối cùng, cái trán của y đã dính sát vào mặt đất.
Y biết bản thân hoàn toàn không thể trốn thoát được, chỉ có thể cầu xin tha mạng.
Dương Nguyên Tử nhìn về phía Quảng Cầu Tiên, lạnh giọng nói: "Chưởng môn, chuyện này không thể có bất cứ một sơ hở nào, nếu như ngươi không nỡ xuống tay, vậy thì để ta!”
Quảng Cầu Tiên trầm mặc.
Dương Nguyên Tử nâng tay phải lên, linh lực ngưng tụ thành một luồng kiếm khí trong lòng bàn tay.
Phương Vọng đang cầm Thiên Cung Kích nhìn thấy vậy liền mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ không có cách nào để khống chế y sao? Để cho y không thể nào nói ra những gì y đã chứng kiến ngày hôm nay ấy.”
Hắn cũng không lương thiện đến như vậy, chuyện liên quan đến sinh mạng của bản thân nên hắn sẽ không kiên trì cầu xin hai người Quảng Cầu Tiên buông tha cho Chu Hành Thế. Nếu như có cách để khống chế Chu Hành Thế thì để cho y sống, còn nếu không thì chỉ còn cách giết y thôi.
Sỡ hữu bảo linh Thiên Nguyên khiến cho Phương Vọng hết sức mừng rỡ. Sau khi kinh hỉ đi qua thì chỉ còn lại sự buồn lo vô tận. Vốn dĩ chỉ có một bảo linh Địa Nguyên đã đủ cho Thái Uyên Môn phất lên rồi, bây giờ lại thêm một vị bảo linh Thiên Nguyên nữa thì…
Chuyện mấu chốt nhất chính là Quảng Cầu Tiên còn không thể xác định được phẩm giai Thiên Cung Kích của hắn.
Giờ phút này, Phương Vọng thậm chí còn lo lắng trong lòng Quảng Cầu Tiên và Dương Nguyên Tử sẽ sinh ra ác ý.
Dương Nguyên Tử nghe thấy Phương Vọng nói vậy không khỏi nhìn về phía Quảng Cầu Tiên, Quảng Cầu Tiên hít sâu một hơi, nói: "Chuyện liên quan đến bảo linh Thiên Nguyên cực kỳ quan trọng, tất nhiên là phải cẩn thận. Thế nhưng Thái Uyên Môn chúng ta cũng không phải là ma đạo, cứ làm theo lời Phương Vọng nói đi.”
Dương Nguyên Tử nghe vậy không nhịn được lắc đầu, cảm thấy Quảng Cầu Tiên quá nhân từ.
Ngay sau đó, Dương Nguyên Tử tiến lên, bóp nát kiếm khí trong tay, từ bên trong túi trữ vật lấy ra một chiếc bình nhỏ. Lão ngồi xổm xuống trước mặt Chu Hành Thế, tay trái nắm lấy hàm dưới của Chu Hành Thế, bóp mở miệng y, đổ thứ bên trong bình nhỏ vào trong miệng y.
Trong suốt quá trình, Chu Hành Thế hoàn toàn không hề có một chút phản kháng nào, bởi vì y biết đây chính là đường sống duy nhất của mình, thậm chí y còn dùng ánh mắt cảm kích nhìn Phương Vọng.
Phương Vọng nhận ra thứ nằm trong chiếc bình nhỏ chính là một con sâu màu đỏ thẫm, trong lòng hắn không khỏi sợ hãi.
“Đây chính là Vạn Độc Xuân Thu Trùng, không có thuốc nào giải được độc của nó. Khi nào người chết thì cổ trùng mới biến mất, từ khi còn nhỏ chúng nó đã bị huấn luyện, chỉ cần người điều khiển của cổ trùng niệm chú ngữ thì Vạn Độc Xuân Thu Trùng sẽ tự vẫn. Độc tính khuếch tán ra khắp thân thể, khiến cho người bị trúng cổ trong vòng 3 giây sẽ chết bất đắc kỳ tử.”
Dương Nguyên Tử đứng dậy, từ trên nhìn xuống Chu Hành Thế. Sắc mặt lão đạm mạc, giống như chỉ đang nhìn một con bò sát vậy.
Ngay sau đó lão truyền âm cho Phương Vọng, nói lại câu chú ngữ kia cho Phương Vọng.
Vẻ mặt Phương Vọng bình tĩnh, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái. Vị sư phụ này của hắn nhìn thế nào cũng không giống chính phái, lại còn nuôi dưỡng loại độc vật như thế nữa.
Quảng Cầu Tiên xoay người nhìn về phía Phương Vọng nói: "Chuyện của bảo linh Thiên Nguyên nhất định phải giấu kỹ, sau này ta sẽ không đặc biệt chiếu cố ngươi, chỉ có thể xem ngươi như một đệ tử bình thường. Thế nhưng nếu ngươi có chuyện gì cứ đến tìm ta, ta sẽ ra mặt giải quyết. Ta cam đoan với ngươi, ngươi chắc chắn sẽ là chưởng môn đời tiếp theo của Thái Uyên Môn."
Không cần bận tâm đến nhân phẩm, cũng chẳng bàn luận về xuất thân, trực tiếp truyền lại ngôi vị chưởng môn cho Phương Vọng.
Giờ phút này, Phương Vọng mới chính thức cảm nhận được tầm quan trọng của bảo linh Thiên Nguyên. Hắn vội vàng đáp lại: "Có trở thành chưởng môn hay không đối với ta cũng không quan trọng. Một khi đã vào Thái Uyên Môn thì vĩnh viễn là đệ tử của Thái Uyên Môn, sau này tất nhiên sẽ vì Thái Nguyên môn mà lên rừng xuống biển.”
Lời hay ý đẹp mà thôi, ai mà không nói được chứ?
Ít nhất có thể xoa dịu được tình huống hiện tại, tránh để cho Quảng Cầu Tiên sinh lòng nghi kỵ hắn.
“Việc này chỉ có bốn người chúng ta biết được thôi. Phương Vọng, ngươi cũng đừng nói cho tộc nhân của mình biết. Bảo linh Thiên Nguyên thực sự rất cường đại, bây ngươi còn chưa có tu vi vững chắc, nhất định phải khiêm tốn, sau này cứ coi bảo linh bản mệnh của ngươi là bảo linh Huyền Nguyên thượng phẩm đi.”
Quảng Cầu Tiên vừa nói, vừa đưa ánh mắt về phía Chu Hành Thế đang đứng lên, trầm giọng nói: "Chu Hành Thế, sau này nhiệm vụ của ngươi chính là bảo vệ Phương Vọng, nghe theo sự sai khiến Phương Vọng. Đãi ngộ của ngươi sẽ được tính theo đại đệ tử đơn mạch.”
Nghe thấy vậy, Chu Hành thế vội vàng bái lạy tạ ơn Quảng Cầu Tiên, rồi lại cảm tạ Phương Vọng.
Dương Nguyên Tử nói tiếp ngay: “Chưởng môn, ta đưa Phương Vọng rời đi trước, bên ngoài đã có rất nhiều người đến, không thể để cho họ nhìn thấy Phương Vọng được.”
Quảng Cầu Tiên gật đầu, sau đó Dương Nguyên Tử một lần nữa lấy từ trong túi trữ vật ra một bộ quần áo đưa cho Phương Vọng.
Phương Vọng vội vàng mặc vào, sau đó đuổi theo bước chân của Dương Nguyên Tử.