Hắn đã nghĩ đến việc lấy lòng Chu Tuyết, dùng cách này để thu được càng nhiều phương pháp tu luyện hơn, nhưng sau đó lại nhanh chóng từ bỏ ý định đó. Cho dù Chu Tuyết có dính chiêu này hay không, hắn cũng không muốn trở nên hèn mọn như vậy.
Hơn nữa, hắn không thể hoàn toàn đi theo con đường của Chu Tuyết. Việc Chu Tuyết trùng sinh cho thấy trong kiếp trước nàng đã thất bại, hắn nhất định phải đi con đường cường đại hơn.
Phương Vọng miên man suy nghĩ, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Dần dần, đến lượt Phương Vọng tham gia khảo hạch. Hắn lúc trước đã chú ý thấy mỗi người lại khiến cho viên linh thạch phát sáng ở mức độ khác nhau, hơn một nửa số người không thể làm cho viên linh thạch sáng lên.
Hắn đã tu luyện ra linh lực, dĩ nhiên không cần lo lắng. Hắn chỉ tò mò muốn xem mình có thể tạo ra ánh sáng mạnh nhường nào. Hắn hoài nghi tư chất càng tốt, ánh sáng sẽ càng mạnh.
Hắn đi đến trước mặt Quan Lâm Phong, đặt tay phải lên viên linh thạch trong tay Quan Lâm Phong.
Một cảm giác mát lạnh xâm nhập lòng bàn tay hắn, ngay sau đó, hắn cảm nhận được một luồng hấp lực đang hút lấy linh lực trong cơ thể mình nhưng không chống cự. Linh lực xâm nhập vào bên trong linh thạch, viên linh thạch phát sáng.
"Qua!"
Quan Lâm Phong mở miệng nói, ánh mắt của y không có bất kỳ thay đổi nào.
Phương Vọng cũng hơi thất vọng, ánh sáng này rõ ràng sáng hơn những người trước, nhưng có vẻ không đại diện cho tư chất, có thể chỉ liên quan đến tu vi.
Hắn không nghĩ nhiều nữa, lập tức cúi đầu hành lễ với Quan Lâm Phong. Hắn đi đến bên hồ, nhảy vào trong hồ, chân dẫm trên sóng mà đi.
Cảnh này không thu hút sự chú ý của các đệ tử của Thiên Uyên Môn, trước đó đã có người làm như vậy, dù sao không phải ai cũng biết cách sử dụng Ngự Kiếm Thuật.
Quan Lâm Phong gọi một đệ tử khác đến thay thế mình, sau đó quay đầu nhìn Phương Vọng, nhìn bóng dáng của hắn như chim nhạn lướt qua mặt hồ, sau đó đặt chân lên vách núi, bước chân lên như đi trên mặt đất.
Biểu hiện của Phương Vọng khiến Phương Hàn Vũ và những người khác trong Phương phủ cảm thấy phấn chấn. Mặc kệ như thế nào, với sự có mặt của Phương Vọng, Phương phủ sẽ không bị mất mặt. Dù Phương phủ ở đây không có tên tuổi, nhưng trong lòng họ vẫn có một chút tự hào.
"Không đơn giản."
Quan Lâm Phong nhìn thân ảnh Phương Vọng trên đỉnh núi rồi tự lẩm bẩm, trong mắt y tràn đầy vẻ tán thưởng.
"Nhóm đệ tử này rất khó lường, sợ là sẽ có người trong nhóm này sinh ra nhân vật đại đệ tử cấp bậc đơn mạch. Cũng không biết ai sẽ giành được thanh pháp khí thượng phẩm, oai phong một cõi kia.
Cùng lúc đó, Phương Vọng đang đứng trên đỉnh núi, gió nhẹ thổi vào áo trắng của hắn, hai sợi tóc mai bên tai theo gió thổi về phía sau, để lộ khuôn mặt anh tuấn, lãng tử.
Nhìn qua bình nguyên tráng lệ trước mắt, Phương Vọng bị kinh diễm, không ngờ phía sau núi lại có cảnh đẹp như vậy. Hai dãy núi cao kéo dài đến tận chân trời, mà giữa hai dãy núi là một bình nguyên rộng lớn. Đứng ở đây nhìn xuống thật giống như vết rạn nứt do tiên nhân tạo ra.
Phương Vọng không có nhiều thời gian để thưởng thức. Hắn thả người nhảy xuống, cuồng phong gào thét. Một đường hạ xuống, khi gần đến mặt đất, hắn rút bảo kiếm từ bên hông ra, xoay thân trên không trung. Một kiếm đâm vào vách núi, lưỡi kiếm cắt qua vách núi, đá vụn bay loạn xạ, tốc độ rơi của hắn giảm mạnh.
Không hổ là hắn đã bỏ ra khoản tiền lớn mua bảo kiếm, đúng là rất cứng!
Khi cách mặt đất chưa đến năm trượng, hắn gần như đã ngừng lại. Lúc này, hắn nhấc chân đặt lên vách núi, rút lưỡi kiếm ra khỏi vách núi, cơ thể trên không trung lật người một cái, vững vàng đáp xuống đứng trên đồng cỏ.
Hắn thu kiếm vào vỏ, chạy theo hướng mà con bạch hạc trên trời chỉ dẫn.
Dù Ngự Kiếm Thuật viên mãn có thể giúp hắn bay lên nhưng tiêu hao rất lớn. Dù sao kiếm này không phải là pháp kiếm, không thể dẫn động linh lực, chỉ có thể được linh lực bao trùm và thúc đẩy, cho nên hắn không có ý định sử dụng ngay.
Hắn có linh cảm rằng, cuối con đường này có thể là một trận chiến.
Nếu chỉ là cuộc đua ai chạy xa hơn thì chỉ là cuộc so tài đơn giản về linh lực, Thiên Uyên Môn hẳn sẽ không qua loa như vậy.
Ở trên bình nguyên, Phương Vọng chạy rất nhanh, thi triển Tuyệt Ảnh Bộ sẽ tiêu hao ít linh lực hơn ngự kiếm nhiều. Tốc độ của hắn so với thiên lý vạn mã còn nhanh hơn. Nhìn thoáng qua, mũi chân hắn gần như không chạm đất, người bay qua những cây cỏ nhỏ.
Cũng không lâu lắm.
Phương Vọng nhìn thấy hai thân ảnh đang chiến đấu ở trước vách núi bên trái. Thân pháp cả hai người cực kỳ nhanh nhẹn. Một người tay cầm loan đao, bổ mạnh như sấm, một người cầm quạt xếp, vung ra hỏa phong, khiến mặt cỏ trong bán kính mười trượng bốc cháy.
Phương Vọng chỉ vội vã nhìn qua một cái mà không dừng lại.
Quả nhiên, con đường khảo hạch dài như vậy, ý đồ chắc chắn không đơn giản như bề ngoài.
Một tiếng xé gió từ trên đầu Phương Vọng lướt qua. Hắn nhìn lên, phát hiện một nữ tử áo vàng đội mũ rộng vành, che mặt bằng một tấm vải lụa trắng, trên lưng mang theo ba vỏ kiếm, cách ăn mặc giống như giang hồ hiệp khách. Quan trọng nhất, nàng lại không bay trên kiếm mà là trên một quả hồ lô màu đỏ sậm.
Như thế cũng quá. . . .
Phương Vọng ngưỡng mộ. Đó chắc chắn là một pháp khí và tu vi của nàng chắc chắn không thấp, có lẽ đã đạt đến Dưỡng Khí Cảnh tầng 8, 9.
Hắn chỉ nhìn vài cái, sau đó giữ vững tốc độ tiến lên, không vội vàng đuổi theo.
Trên bầu trời.
Cố Ly đứng trên bảo bối của mình nhìn ra xa xăm. Ánh mắt của nàng mơ màng, rõ ràng đang thất thần. Cho dù đeo mạng che mặt, dung mạo của nàng vẫn khiến người khác miên man bất định.
Bỗng nhiên, dường như nàng cảm nhận được điều gì đó nên quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một nam một nữ mặc áo đen, đội mũ rộng vành đang cưỡi kiếm bay đến, tốc độ cực nhanh, nhanh chóng lướt qua nàng.
"Dưỡng Khí Cảnh tầng chín, có vẻ như phụ thân nói không sai, Thái Uyên Môn có tiềm năng trỗi dậy, nhưng ta không muốn bại trước những người cùng thế hệ!"
Cố Ly hừ lạnh một tiếng, bắt đầu tăng tốc.