“Vẫn chưa, không nghĩ đến động phủ của Cố cô nương lại ở ngay bên cạnh động phủ của ta như vậy.”
Phương Vọng nhìn Cố Ly đang đứng trước cửa động phủ, cười đáp lại. Cố Ly mặc đạo bào của Thái Uyên Môn, không còn mang khăn che mặt nữa, dưới ánh nắng mặt trời nhìn cực kỳ rung động lòng ngươi, tựa như thần tiên giáng trần vậy.
Trong động phủ của Phương Vọng có một bộ đạo bào dành cho đệ tử thân truyền, thoạt nhìn không khác đạo bào trên ngươi của Cố Ly mấy, chẳng lẽ Cố Ly cũng đã trở thành đệ tử thân truyền rồi?
Cố Ly nhìn chằm chằm Phương Vọng, nhẹ giọng nói: “Ta cố ý chọn vị trí ngay bên cạnh ngươi đấy. Ta đã thành công vào Tố Linh Cảnh, cũng trở thành đệ tử thân truyền, sau này ngươi chính là sư huynh của ta.”
Đệ tử thân truyền?
Nhanh như vậy sao?
Trong lòng Phương Vọng kinh ngạc, thế nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh như trước.
Nhìn thấy hắn thờ ơ, bàn tay trắng nõn giấu bên trong tay áo của Cố Ly hơi nắm chặt lại, nàng cố gắng ổn định lại cảm xúc, tự nói với lòng không cần phải gấp gáp.
“Sư phụ nói cho ta biết lúc ngươi nhập môn tu vi mới chỉ là Dưỡng Khí Cảnh tầng bảy thôi, bây giờ chỉ trôi qua mấy tháng mà ngươi đã đạt đến Dưỡng Khí Cảnh tầng chín rồi, xem ra không lâu nữa ngươi sẽ vào Tố Linh Cảnh. Trước khi đột phá Tố Linh Cảnh, có thể luận bàn cùng ta thêm một lần nữa không?” Cố Ly nói xong câu cuối cùng thì cười cười, khuôn mặt ửng đỏ.
Phương Vọng nghi ngờ nhìn về phía nàng.
Tố Linh Cảnh đánh với Dưỡng Khí Cảnh?
Cừ thật đấy!
Không biết xấu hổ đến vậy luôn?
Phương Vọng đang định cự tuyệt, chợt nghe thấy Cố Ly tiếp tục nói: “Ta sẽ không sử dụng đến bảo linh bản mệnh, chỉ là vừa hay Ngũ Thánh Kiếm Pháp của ta có đột phá, muốn cùng ngươi luận bàn một chút thôi. Yên tâm, chúng ta tìm một chỗ không người luận bàn, sẽ không lan truyền ra ngoài đâu."
Phương Vọng vốn dĩ lo ngại phiền toái, thế nhưng đột nhiên hắn lại muốn nhìn xem thử sự cường đại của Tố Linh Cảnh, bên trong Thái Uyên Môn sẽ không đến mức xuất hiện sát khí.
“Đi đâu?” Phương Vọng hỏi.
Khuôn mặt Cố Ly vui vẻ, nói: “Đến rừng cây dưới chân núi đi. Luận bàn đấu pháp là chuyện thường gặp, chỉ cần không đánh đến mức gây ra thù hận thì Thái Uyên Môn cũng sẽ không cấm cản. Chúng ta không động đến pháp khí, chỉ sử dụng kiếm gỗ luận bàn thôi.”
Phương Vọng rất muốn nói rằng kiếm gỗ hay pháp kiếm đều có thể giết người được cả, thế nhưng hắn cũng không muốn nói nhiều lời, đúng lúc hắn có thể xem thử uy lực của Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết!
“Đi thôi, đến rừng cây.”
“Được!”
Hai ngươi lập tức đi về phía dưới chân núi, Cố Ly là người dẫn đường, bọn họ cũng không ngự kiếm phi hành, từ trên cao nhìn xuống, hai ngươi họ kề vai nhau dạo bước trên núi, tựa như một đôi thần tiên yêu nhau.
Trên đường đi, Cố Ly cùng Phương Vọng nói chuyện phiếm với nhau. Biết được sau khi Phương Vọng nhập môn thì một mực tu luyện, nàng liền nói cho hắn những chuyện thú vị xảy ra bên trong Thái Uyên Môn gần đây.
Phương Vọng mới vừa trải qua 200 năm buồn chán nên cũng vô cùng hứng thú với chuyện thú vị bên ngoài, cho nên lắng nghe nàng kể, lâu lâu còn hỏi lại nàng.
“Đúng rồi, Chu Tuyết là tộc nhân của ngươi phải không?” Cố Ly đột nhiên hỏi.
Phương Vọng gật đầu nói: “Đúng vậy, nàng ấy có chuyện gì à?”
Hắn cũng không hề lo lắng Chu Tuyết sẽ gặp phiền toái, dù sao vị đó chính là trọng sinh giả, không gây phiền toái cho người khác đã là may lắm rồi.
"Nàng vượt qua được khảo hạch ảo cảnh của tông môn, lấy được vị trí đứng đầu truyền thừa của chưởng môn, thanh danh vang dội. Chờ đến sau khi nàng ấy đột phá Tố Linh Cảnh, cho dù bản mệnh bảo linh tư chất bình thường thì cũng có thể trở thành đệ tử thân truyền.” Cố Ly xúc động nói.
Khảo hạch ảo cảnh?
Phương Vọng không nghe thấy Chu Tuyết đề cập đến chuyện này, thế nhưng Chu Tuyết có thể đạt được cơ duyên như vậy cũng là chuyện thường tình. Sống lại chính là lợi thế lớn nhất. Trong ký ức của Chu Tuyết có ghi lại rất nhiều cơ duyên, tất nhiên nàng ấy có thể lựa chọn cho mình một con đường càng bằng phẳng hơn kiếp trước.
Từ khi gia nhập Thái Uyên Môn, hai người đã không còn liên hệ gì với nhau nữa, thế nhưng Phương Vọng nhớ rằng nàng đã lựa chọn mạch hệ cho bản thân là mạch thứ nhất.
Cứ như vậy, Phương Vọng và Cố Ly vừa nói chuyện phiếm, vừa đi về phía rừng cây nhỏ.
Một nén nhang sau.
Hai người tiến vào trong rừng cây, bên trong cây cối thưa thớt, rất thuận lợi để giao chiến. Phía trên là lá cây dày đặc, che phủ cả một khoảng trời, có thể ngăn chặn các đệ tử đi ngang qua nhìn trộm.
Phương Vọng đứng cách Cố Ly ba trượng. Hắn nâng tay phải lên, nói: “Đến đây đi, lúc này ta sẽ không dùng đến Ngự Kiếm Thuật.”
Ngự Kiếm Thuật!
Nghe đến ba từ đó, vẻ mặt Cố Ly liền trở nên mất tự nhiên. Thì ra lúc trước chiêu thức đã đánh bại nàng thực sự là Ngự Kiếm Thuật.
Bị kiếm pháp cao cấp đánh bại thì nàng có thể chấp nhận được, thế nhưng nếu là bị Ngự Kiếm Thuật đánh bại thì…
Hơn nữa khi ấy đối phương chỉ mới ở Dưỡng Khí Cảnh tầng bảy thôi!
Cố Ly hít sâu một hơi, lập tức lấy ra hai thanh kiếm gỗ, một thanh ném cho Phương Vọng, một thanh nàng nắm chặt trong tay phải.
Phương Vọng đón lấy kiếm gỗ, đánh giá một lượt. Vốn dĩ hắn định từ chối sử dụng kiếm, thế nhưng lại sợ làm xúc phạm đối phương. Hắn nghĩ thầm, thôi quên đi, cứ giả vờ một chút vậy.
Suy nghĩ như vậy cũng không tồi, hắn vẫn giả vờ là một kiếm khách, trên thực tế cho dù không có kiếm thì hắn vẫn có thể thi triển được Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết, sau này nói không chừng việc giả vờ hôm nay sẽ là điểm mấu chốt cứu mạng hắn.
Phương Vọng nắm kiếm gỗ, nâng kiếm chỉ về phía Cố Ly. Hai ngón tay trái hắn đặt trên lưỡi kiếm, vuốt nhẹ dọc theo mũi kiếm gỗ, ba luồng kiếm khí theo thân kiếm tràn ra, nhanh chóng ngưng tụ thành ba lưỡi kiếm lơ lửng trước mắt.
Nhìn thấy một màn này khiến Cố Ly nhíu mày lại, âm thầm kinh hãi, đây là kiếm pháp gì vậy?
Cố Ly hít sâu một hơi, lập tức thi triển tuyệt học của gia tộc, Ngũ Thánh Kiếm Pháp. Nàng vung kiếm cực kỳ nhanh, kiếm chiêu sắc bén, thân hình di chuyển nhanh tới mức xuất hiện tàn ảnh. Chỉ trong khoảnh khắc, tựa như có đến năm người đồng thời vung kiếm, bằng mắt thường cũng có thể thấy được kiếm khí mạnh mẽ tựa như cuồng phong vũ bão thổi quét về phía Phương Vọng.
Cây cối xung quanh đều bị kiếm khí cắt qua, để lại từng vết xước chồng chéo lên nhau, cực kỳ sắc bén.
Tay phải Phương Vọng cầm kiếm, cổ tay xoay tròn, đột nhiên chém về phía trước. Ba luồng hình kiếm bỗng nhiên hóa thành mũi kiếm xanh lạnh lẽo bén nhọn lao đến.
Rầm!
Hai luồng kiếm khí đánh vào nhau, nhìn qua là Ngũ Thánh Kiếm Pháp trực tiếp bị ba luồng ánh sáng xanh đánh bay đi. Mái tóc dài của Cố Ly bị thổi bay tán loạn, nàng theo bản năng trùng lớn đôi mắt xinh đẹp.
Ngay lúc này, nàng đột nhiên lại có cảm giác kinh khủng tựa như khi tranh đoạt vị trí đệ tử thân truyền.
Cũng may là ba luồng ánh sáng xanh vừa mới chém đến trước mặt nàng đã biến mất, nhưng cho dù là như vậy, kiếm quang cường đại kia cũng đã dọa nàng mất hồn.
Phương Vọng thu kiếm, âm thầm cảm thán, may rằng Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết của bản thân đã đạt đến viên mãn, chứ nếu không khi nãy thật đúng là khó mà thu kiếm được.