Sớm hôm sau, Phương Vọng thức dậy, sau khi đánh răng rửa mặt lại hạ lệnh cho Lý Cửu, thuộc hạ thân cận nhất của bản thân: “Trong vòng sáu ngày, ta muốn có một thanh kiếm sắc bén nhất, tiêu bao nhiêu tiền không quan trọng!”
Phương Mãnh đi theo Tiên Đế chinh chiến phía nam, chiến công hiển hách. Mặc dù sau khi khai triều thì binh quyền bị suy giảm, nhưng cũng đổi được rất nhiều của cải, dẫn đến tử tôn ba đời như Phương Vọng vẫn giàu nứt khố đổ vách. Phương Vọng là con trai duy nhất của Phương Dần, hắn muốn bao nhiêu vàng bạc châu báu, y đều cho.
“Được, nhất định sẽ khiến công tử hài lòng!”
Lý Cửu chỉ lớn hơn Phương Vọng 2 tuổi, tuân lệnh rời đi.
Phương Vượng nhân lúc trong sân không có ai, bắt đầu cố gắng thi triển Ngự Kiếm Thuật. Dùng cành cây làm kiếm, mặc dù đã thành thạo Ngự Kiếm Thuật đến mức hoàn hảo, nhưng hắn chưa bao giờ thật sự chiến đấu.
Cao thủ võ lâm dường như không thể dùng chân khí để ngự kiếm, càng không thể nào ngự kiếm bay lên. Nhưng may là Ngự Kiếm Thuật của hắn đã đạt đến đại viên mãn, dưới sự thông hiểu đạo lí có thể dùng chân khí tiêu diệt kẻ thù bằng ngự kiếm.
Tốc độ càng nhanh, tiêu hao càng nhiều!
Sau khi thử hơn nửa tiếng đồng hồ, hắn nhận ra bản thân chỉ có một cơ hội dùng kiếm, cần phải tìm cơ hội, một kiếm giết chết tu tiên giả đó.
Sau buổi chiều, Phương Vọng đi thăm hỏi Chu Tuyết. Hắn muốn tìm thêm một cách tu tiên mà không cần sử dụng đến linh lực. Thời gian sáu ngày, cho dù hắn nắm chắc một phần công pháp tu tiên cũng không kịp tích lũy linh lực của tu tiên giả, vì thế tốt hơn là dùng nhiều thủ đoạn để tiêu diệt kẻ địch.
Tuy nhiên, Chu Tuyết đã đưực thả ra khỏi nơi giam giữ. Phương Vọng đến thấy chẳng có ai chỉ có thể từ bỏ.
Có lẽ nàng ấy có kế sách khác, ngay cả phụ mẫu cũng không biết nàng đi đâu.
Trong những ngày này, gia đinh trong Phương phủ càng ngày càng nhiều, đại bá của Phương Vọng thậm chí còn vào thành trắng trợn chiêu mộ những nhân sĩ giang hồ qua đường. Một số đệ tử của Phương gia đang luyện võ bên ngoài cũng bị gọi về, đều là đệ tử trong những môn phái cách quận Dương Hổ không xa.
Trong đó người thu hút sự chú nhất là nhi tử thứ ba Phương Hàn Vũ của nhị bá Phương Triết.
Vị Cửu công tử của Phương phủ này khi còn nhỏ có quan hệ tốt với Phương Vọng, chỉ cách nhau 2 tuổi. Chỉ là khi Phương Vọng 7 tuổi, Phương Hàn Vũ được đưa đến môn phái võ lâm lớn nhất của quận Dương Hổ để luyện võ, mỗi năm đều sẽ gửi thư về. Năm ngoái Phương Dần còn nói rằng y đã đạt đến cảnh giới cao thủ võ lâm nhất lưu, tuyệt đối là một thiên tài võ học.
Nhiều năm không gặp, Phương Vọng nhớ lại lúc tiểu đường huynh thường xuyên quấn lấy mình, khá hoài niệm, chỉ là bây giờ không phải lúc ôn lại chuyện cũ.
Ngày thứ sáu, buổi chiều. Chu Tuyết đến tìm Phương Vọng, Phương Vọng đưa nàng vào trong nhà và đóng cửa lại.
Hôm nay Chu Tuyết đổi một chiếc váy đỏ có giây buộc, tư thế hiên ngang. Nàng tháo trâm cài tóc thường ngày trên đầu xuống, buộc tóc của mình lại bằng một sợi dây màu đỏ, để lộ ra khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp.
Khỏi phải nói, cũng rất đẹp đó.
Phương Vọng nghĩ như vậy, sau đó ngồi xuống cùng Chu Tuyết.
Chu Tuyết lấy từ trong tay ra một chiếc túi thơm, nói: “Đây là Thảo Hương Nhuyễn Cốt Tán ta đã luyện chế, ngươi chỉ cần rắc một chút độc phấn lên người kẻ địch, trong vòng ba hơi thở sẽ rơi xuống đất. Nhưng mà bột này chỉ có thể đối phó với cao thủ võ lâm, đối diện với tu tiên giả đó không có tác dụng, nếu như ngươi đụng phải gã thì nhất định phải bỏ chạy.”
Đối với người cùng tộc đầu tiên tin tưởng bản thân mình, Chu Tuyết rất có hảo cảm, nên nàng không hy vọng hắn hành động tùy tiện, chết vào tối mai.
Phương Vọng cầm lấy túi thơm, không nhịn được nói: “Tu tiên giới có phải được chia thành hai đạo là chính đạo và ma đạo không?”
Chu Tuyết liếc nhìn hắn một cái, khẽ ‘hừm’ rồi nói: “Đương nhiên, ta đúng là tu sĩ ma đạo, nhân ma quỷ quái chết trong tay ta nhiều không đếm xuể. Ngươi có sợ không?”
Phương Vọng nghiêm túc nói: “Ta thường nghe hiệp khách giang hồ trong thành nói người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Tu tiên siêu thoát thế tục tất nhiên càng nguy hiểm hơn. Ngươi trọng sinh trở về còn có thể nhớ đến Phương phủ, chỉ dựa vào điều này ta đã không sợ ngươi rồi. Ngươi mãi mãi là người của Phương phủ, là tộc nhân của ta.”
Nàng....
Tu sĩ ma đạo!
Trong lòng Phương Vọng hơi chột dạ. Sau khi được hắn nhắc nhở, về sau có thể chỉ có mình hắn biết được thân phận trọng sinh của Chu Tuyết. Điều này liệu có gây rắc rối gì không?
Chu Tuyết thấy hắn nói nghiêm túc vậy thì mím môi cười. Nàng lúc này mới bắt đầu quan sát Phương Vọng, phát hiện tiểu tử này có dung mạo tuấn tú, lông mày hình kiếm tràn đầy khí phách. Cũng đúng, dù sao phụ thân Phương Dật của hắn cũng là một mỹ nam tử có tiếng ở thành Nam Khâu.
Sau một hồi suy nghĩ, Chu Tuyết nghiêm túc nói: “Võ công của ngươi không tồi, nhưng chỉ có thể đối phó với võ phu. Tu tiên giả đó giao cho ta đối phó, ngươi không được ra mặt.”
Nàng rất có hảo cảm với Phương Vọng, nhưng cũng biết rõ khí phách của thiếu niên thiên tài. Phương Vọng hiện giờ còn trẻ như vậy đã nắm giữ võ thuật cao cường, dưới sự kích thích, có khả năng cao hắn sẽ khiêu chiến với tu tiên giả.
Phương Vọng suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi gật đầu. Suy cho cùng đối phương là người trọng sinh, tất nhiên sẽ có chút bản lĩnh.
Không dễ gì mới nghe được con đường tu tiên, hắn cũng không muốn chết bất đắc kì tử trước khi tu tiên.
Hai người trò chuyện hồi lâu, hầu như đều là Chu Tuyết sắp xếp, Phương Vọng lắng nghe. Chu Tuyết cần Phương Vọng giúp nàng truyền đạt một số ý kiến, dù sao nàng chỉ là con gái nuôi, không có quyền lên tiếng ở Phương phủ. Trong lúc đó, Phương Vọng thử tìm kiếm cách tu tiên, nhưng bị nàng nghiêm khắc từ chối. Nàng tuyên bố Phương phủ giờ đang trong tình thế sinh tử, sao có thể nghĩ đến những điều vô nghĩa này?
Sau khi Chu Tuyết đi, Phương Vọng liền đi gặp phụ thân mình truyền đạt một số ý kiến của Chu Tuyết. Phương Dần rất tán thưởng đề nghị của Phương Vọng, lập tức lên đường đi tìm gia gia của Phương Vọng là Phương Mãnh.
Đêm đó, Phương phủ có rất nhiều người trằn trọc khó ngủ.
Bất cứ ai nghe tin gia tộc mình bị diệt môn đều sẽ hoảng sợ.
Phương Vọng cũng vậy. Hắn ở trong phòng vận công, tích lũy chân khí giúp bản thân càng thêm tự tin.