Đệ tử thân truyền!
Nghe thấy Tham Thụy chân nhân nói như vậy, Phương Vọng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhìn như hắn muốn mạnh mẽ kết thúc trận đấu, nhưng sau trận hỗn chiến này, linh lực trong cơ thể hắn đã bị tiêu hao 80%, hắn chỉ giả vờ bình thản mà thôi.
Những tu sĩ chưa bất tỉnh nhìn Phương Vọng với thần sắc khác nhau, trong lòng đều là những cảm xúc lẫn lộn. Bọn họ không dám tin thật sự có người có thể một mình chiến đấu với 51 người. Phải biết rằng, chênh lệch cảnh giới của bọn họ không lớn, hơn nữa đều đến từ thế gia tu tiên.
“Phương Vọng? Tại sao trước đây chưa từng nghe nói tới nhỉ!”
“Phương gia khó lường, chỉ là không biết Phương gia ở đâu.”
“Mạnh quá trời quá đất! Vừa nhập môn đã là đệ tử thân truyền, dù sao thì ta cũng chịu thua, ngay cả chiêu thức của hắn ta còn không thể ngăn nổi.”
“Hỏa diễm của hắn đủ để thiêu chết chúng ta, hắn cố tình lưu thủ đấy.”
Hầu như tất cả mọi người đều thua tâm phục khẩu phục. Chỉ sau khi chiến đấu với Phương Vọng, họ mới biết được sự đáng sợ của linh lực Huyền Dương.
Bọn họ thậm chí còn cảm thấy bản thân mình không phải đang chiến đấu với tu sĩ Dưỡng Khí Cảnh, mà là một cao thủ Tố Linh Cảnh!
Cố Ly nhìn dáng người Phương Vọng thẳng tắp, lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật bình thường, chẳng trách phụ thân bảo nàng đến Thái Uyên Môn. Nếu như không đến, cứ luôn ở lại trong gia tộc, nàng còn thật sự cho rằng mình là thiên tài độc nhất vô nhị trên đời.
Đúng lúc này, bên cạnh có một bóng người từ trên trời giáng xuống, giống như tiên nhân hạ phàm. Lão mặc đạo bào của Thái Uyên Môn, phong độ ngời ngời, dù hai bên tóc mai trắng xóa, nhưng lại càng lộ ra khí chất xuất trần, khuôn mặt thoạt nhìn chừng ngoài 30 tuổi.
Tham Thụy chân nhân quay đầu nhìn lại, cười nói: “Sư đệ, chính là hắn, đưa hắn lên đi.”
Lão nhìn về phía Phương Vọng, giới thiệu: “Vị này là trưởng lão truyền thừa, Triệu Truyền Can, đi theo lão để nhận phần thưởng cho đệ tử thân truyền đi.”
Phương Vọng nhanh chóng hành lễ với Triệu Truyền Can. Triệu Truyền Can mang khuôn mặt lãnh đạm chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi đột nhiên vẫy tay áo, một cơn gió mát đập vào mặt, trực tiếp cuốn Phương Vọng đi. Hai người hóa thành hồng quang biến mất giữa các ngọn núi.
Cảnh tượng này khiến tất cả các tu sĩ nhập môn đều phải ghen tị. Chu Tuyết thấy vậy, khóe miệng nhếch lên, tâm trạng cũng rất tốt.
“Sau này, hắn nhất định trở thành nhân vật có sức ảnh hưởng ở Thái Uyên Môn, thậm chí cả tu tiên giới ở Đại Tề. Trăm năm sau, à không, nhiều nhất 50 năm, các ngươi sẽ tự hào vì cùng thời kỳ với hắn.”
Tham Thụy chân nhân vuốt râu cười nói, ngữ khí như cảm khái xuân thu.
“Được rồi, tiếp theo bắt đầu chọn năm đệ tử trì kiếm.”
Tham Thụy chân nhân thay đổi ngữ điệu, nhìn về phía các tu sĩ, nghiêm túc nói.
........
Phương Vọng đạp lên phi kiếm, đứng phía sau Triệu Truyện Càn. Phi kiếm dưới chân dài ba thước, lưỡi kiếm lưu chuyển từng tia sáng bạc, vô cùng lộng lẫy.
Từ trên cao nhìn xuống Thái Uyên Môn, hắn nhìn thấy giữa các dãy núi có một thành trì rất to lớn, từng đệ tử Thái Uyên Môn ra ra vào vào. Hắn bị choáng ngợp bởi các loại pháp khí phi hành và thú cưỡi khác nhau.
Triệu Truyện Càn im lặng ít nói, dẫn đến Phương Vọng cũng khó có thể mở miệng bắt chuyện, chỉ có thể ngắm cảnh trên đường đi.
Thái Uyên Môn rất lớn, to đến mức Na Khâu thành cũng không thể so được. Hướng mà Triệu Truyện Càn đang đi đến chính là đỉnh núi cao nhất, sau khi đến gần mới có thể thực sự cảm nhận được sự hùng vĩ của đỉnh núi này.
Rất nhanh, hai người tung kiếm lên núi và hạ xuống trước một cung điện.
Phương Vọng ngước mắt lên nhìn, cung điện nguy nga này tên là Thủy Uyên Điện, trước cửa còn có hai pho tượng dị thú bằng đá với tư thế dữ tợn.
Mà phía sau hắn là một cái thang ngọc dài màu trắng với hàng trăm bậc, kết thúc là một sân rộng lớn với bán kính 2-3 dặm, có ba đệ tử đang quét dọn.
“Đi theo ta.”
Triệu Truyện Càn nói, sau đó bước lên thềm tiến vào trong Thủy Uyên Điện, Phương Vọng nối gót theo sau.
Sau khi bước vào Thủy Uyên Điện, ấn tượng đầu tiên của Phương Vọng là không gian trong điện rộng rãi sáng sủa, ở đây không bày biện vũ khí, cũng không có đồ trang trí lòe loẹt sặc sỡ.
Ánh mắt Phương Vọng bị bóng lưng ở trước mặt thu hút. Đó là một lão giả mặc áo bào trắng, mái tóc trắng xám cuộn dưới ngọc quan. Dáng người không cao, nhưng lưng lại lộ ra khí chất điềm tĩnh trầm ổn, hai tay chắp sau lưng dường như có thể đối mặt với tất cả tai họa trên thế gian. “Chưởng môn sư huynh, hắn đến rồi."
Triệu Truyện Càn dừng bước nói. Nghe được hai chữ chưởng môn, Phương Vọng không khỏi trở nên căng thẳng.
Chưởng môn quay người, xắn tay áo lên, nét mặt của lão nhìn có vẻ không già bằng bóng lưng của mình, mặc dù cũng không còn trẻ, nhưng lại phù hợp với dáng vẻ hạc phát đồng nhan.
Phương Vọng nhìn thấy ánh mắt của đối phương liền vội vàng cúi xuống chắp tay hành lễ.
Chu Tuyết trước đó đã từng nói, chưởng môn Thái Uyên Môn là Quảng Cầu Tiên có tu vi cao thâm. Đặt trong 9 giáo phái lớn, luận về thực lực cá nhân, lão có thể xếp vào năm hạng đầu tiên. Hơn nữa, trong năm hạng đầu tiên ai mạnh hơn ai cũng rất khó xác định.
“Ta đã nhìn thấy tất cả biểu hiện của ngươi rồi, không tệ. Ta coi trọng ngươi. Trở thành đệ tử thân truyền có thể trực tiếp nhận được một pháp khí cao cấp, nhưng trước đó, ngươi phải chọn gia nhập mạch nào.”
Quảng Cầu Tiên nhìn Phương Vọng cười nói, nụ cười của lão có vẻ hòa nhã, không có bất kỳ cảm giác áp bức nào.
Phương Vọng đáp: “Ta muốn gia nhập mạch thứ ba.”
Chuyện này trên đường đến đây Chu Tuyết đã phân chia trước rồi, mỗi đệ tử của Phương phủ đều phải gia nhập một mạch hệ khác nhau.
Nghe vậy, Triệu Truyện Càn không khỏi liếc nhìn Phương Vọng, ánh mắt kỳ lạ.
Quảng Cầu Tiên không khỏi bật cười, khẽ nói: “Phương Vọng, xem ra ngươi có chút hiểu biết về Thái Uyên Môn, nhưng ta vẫn phải nói rõ ràng với ngươi. Truyền thừa của mạch thứ ba quả thực là cao thâm nhất trong chín mạch, nhưng tình huống hiện giờ của mạch thứ ba tương đối đặc biệt. Luận về thực lực tổng hợp thì mạch thứ ba xếp hàng thứ tám. Cấp bậc của mạch hệ sẽ ảnh hưởng đến tài nguyên của một mạch, ngươi có thể cân nhắc cẩn thận.”
Khi Phương Vọng nghe nói truyền thừa là cao thâm nhất thì lập tức gật đầu nói: “Ta vẫn chọn mạch thứ ba.”
Triệu Truyện Càn khẽ lắc đầu, nhưng cũng không lên tiếng.
Quảng Cầu Tiên gật đầu đồng ý, sau đó giơ tay phải lên, ba luồng ánh sáng bay ra khỏi tay áo, treo lơ lửng trên điện. Lần lượt là một trường kiếm màu lam, một cây sáo ngọc bích và một chiếc quạt giấy.
“Ba thứ này đều là pháp khí cao cấp, chúng đều giống nhau, không khác nhau lắm, ngươi tùy duyên chọn đi.”
Quảng Cầu Tiên giới thiệu ngắn gọn một câu, sau đó đợi Phương Vọng lựa chọn.
Phương Vọng không chút do dự, trực tiếp lựa chọn thanh kiếm kia. Dù sao thứ hắn am hiểu nhất chính là kiếm pháp, đợi sau khi học được những tuyệt chiêu khác sẽ phát triển pháp khí khác sau.