Quá trình Tố Linh vô cùng kỳ diệu, lúc Phương Vọng đang tưởng tượng ra bảo linh hình kiếm mà mình muốn, hắn đã tiến vào một loại trạng thái nội thị kỳ lạ. Hắn thấy bên trong cơ thể xuất hiện một khu vực màu đen, trong chỗ màu đen kia có ngọn lửa đang cháy hừng hực, dần dần ngưng tụ thành hình một thanh kiếm.
Sự chú ý của Phương Vọng tập trung vào thanh kiếm. Lúc này, suy nghĩ của hắn giống như hóa thành hai bàn tay vô hình, có thể chạm đến thanh kiếm ấy.
Lúc hắn đang đắm chìm, ngọn lửa quanh thân trào lên đỉnh đầu, ngưng tụ thành một viên hỏa cầu.
Quảng Cầu Tiên, Dương Nguyên Tử và Chu Hành Thế đứng trong hành lang nhìn hắn.
“Công pháp tu hành này của đồ nhi ngươi không đơn giản, lần đầu tiên ta nhìn thấy linh lực có khí tức nóng bỏng như vậy đấy.” Quảng Cầu Tiên khen ngợi.
Dương Nguyên Tử không lên tiếng, thật ra lão không hiểu Phương Vọng cho lắm.
Chu Hành Thế thì nghĩ đến trận chiến trước khi nhập môn, y chỉ chạm một chưởng với Phương Vọng mà phải dưỡng thương khoảng một tháng, đến bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ.
Niềm vui khi tạo nên bảo linh Huyền Nguyên nhanh chóng phai đi. Y nhìn chằm chằm vào nguyên mẫu bảo linh trên đỉnh đầu Phương Vọng, trực giác nói cho y biết, bảo linh của Phương Vọng nhất định cao hơn y.
Dưỡng Khí Cảnh tầng 7 đã có thể càn quét y và 50 vị tu sĩ khác, y không dám chắc Phương Vọng sẽ tạo nên bảo linh bản mệnh như thế nào. Trong gia tộc, y đã nghe thấy rất nhiều thiên tài trong truyền thuyết, nhưng Phương Vọng là thiên tài đáng sợ nhất mà y từng gặp.
Bỏ qua thực lực không nói, tên tiểu tử này mấy tháng trước mới Dưỡng Khí Cảnh tầng 7, hôm nay đã Tố Linh bằng y.
Trái tim Chu Hành Thế vì thế mà run lên, ánh mắt nhìn về phía Phương Vọng càng phức tạp.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Sau nửa giờ.
Bảo linh trên đỉnh đầu Phương Vọng bắt đầu hóa thành một thanh kiếm, ngọn lửa quanh thân càng ngày càng lớn, giống như hỏa xà quấn quanh. Nước trong ao bắt đầu sôi trào, từng đợt sương mù nóng bỏng bốc lên.
Quảng Cầu Tiên vuốt râu, cười nói: “Ít nhất là đến Huyền Nguyên rồi.”
Ánh mắt Dương Nguyên Tử ngưng trọng: “Giai đoạn này có thể đạt đến phẩm giai Huyền Nguyên, e là thật sự có thể đạt đến phẩm giai Địa Nguyên.” Ánh mắt lão không khỏi liếc về phía Chu Hành Thế. Thấy thế, trong lòng Chu Hành Thế cuồng loạn. Yđột nhiên thấy hối hận vì đã lưu lại xem, nhưng bây giờ nói phải đi càng không đi được.
Quảng Cầu Tiên nhìn chằm chằm Phương Vọng, đắc ý cười nói: “Sau thời Viễn Quân lại có một Phương Vọng, Thái Uyên Môn lo gì không thịnh vượng?”
Nghe vậy, Dương Nguyên Tử lắc đầu một cái, hừ lạnh nói: "Chưởng môn, khuyên ngươi chớ đắc ý vênh váo, cũng đừng quên thảm án của Thái Thanh Môn. Thái Uyên Môn lấy thiên tài tới hấp dẫn thế gia tu tiên, có thể dẫn đến những giáo phái khác đố kỵ. Một vị Lục Viễn Quân có lẽ sẽ không xảy ra chuyện, nhưng nếu lại một vị, thì không chắc."
Quảng Cầu Tiên vừa nghe thấy vậy, nụ cười dần dần biến mất.
Nghe được lời này, Chu Hành Thế càng hối hận, bắt đầu suy nghĩ xem lúc nữa ứng phó thế nào.
Thời gian tiếp tục trôi qua từng giây từng phút.
Bảo linh hình kiếm trên đỉnh đầu Phương Vọng không ngừng ngưng tụ lại, thậm chí có thể nhìn thấy một ít đường vân nhỏ, không chỉ như vậy, bảo linh này bắt đầu hấp thu linh khí thiên địa ở xung quanh.
“Địa Nguyên!”
Quảng Cầu Tiên nhả ra hai chữ, lúc Tố Linh có thể hấp thu thiên địa linh khí là đặc điểm của bảo linh Địa Nguyên.
Trong lòng Chu Hành Thế ngũ vị tạp trần, hai tay nắm chặt.
“Thiên tài như hắn tạo nên bảo linh Địa Nguyên... chẳng có gì lạ, ta tội gì lại so với hắn...” Chu Hành Thế tự an ủi mình.
Bảo linh của Phương Vọng vẫn đang ngưng tụ, điều này làm cho Quảng Cầu Tiên không thể giữ được ung dung, chau mày lại.
Dương Nguyên Tử nheo mắt lại, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm bảo linh bản mệnh của Phương Vọng.
Lúc này, Phương Vọng vẫn đang nội thị trong bảo linh bản mệnh của mình. Trong khu vực tối đen đó, bảo linh bản mệnh của hắn đã ngưng tụ thành hình kiếm mà hắn mong muốn, lưỡi kiếm và chuôi kiếm dường như bị một con hồng long thần tuấn quấn quanh, uy vũ và bá khí. Cầm một thanh kiếm như vậy ngầu biết bao!
Phương Vọng rất hài lòng với khiếu thẩm mĩ của bản thân. Lúc hắn đang thưởng thức bảo linh của mình, bỗng nhiên cảm nhận được cái gì đó, tầm mắt theo bản năng nhìn lên trên.
Chỉ thấy trong bóng tối ở bên trên xuất hiện một luồng ánh sáng, Thiên Cung của hắn lại hiện ra.
Đây là... chính lúc Phương Vọng đang nghi hoặc, cửa của Thiên cung đột nhiên mở ra, một luồng ánh sáng bắn ra tán loạn, lao xuống rồi đập thẳng vào bảo linh bản mệnh của hắn.
Oanh!
Bảo linh hình kiếm của hắn bị chôn vùi trong nháy mắt. Cùng lúc đó, ở bên ngoài, ba người Quảng Cầu Tiên nhìn thấy bảo linh trên đỉnh đầu Phương Vọng đột nhiên nổ tung, sóng lửa lan ra.
Quảng Cầu Tiên giơ tay lên, dùng linh lực của mình ngăn cản sóng lửa. Lông mày lão nhíu lại, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng. Dương Nguyên Tử cau mày, trầm giọng nói: “Thất bại? Làm sao có thể? Chỉ có bảo linh Hoàng Nguyên mới có thể bị thất bại...” Chu Hành Thế nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa tiếc nuối. Thiên kiêu như vậy lại Tố Linh thất bại, đó chính là đám mây rơi xuống nhân gian. Trong lòng y vẫn muốn xem Phương Vọng sau khi Tố Linh sẽ mạnh như thế nào, nếu như thành công, có lẽ y sẽ chứng kiến sự trỗi dậy của truyền thuyết đương thời.
Đáng tiếc!
Dưới trạng thái nội thị, Phương Vọng nhìn Thiên Cung sửng sốt.
Xảy ra chuyện gì?
Vì sao Thiên Cung phá hủy bảo linh của hắn?
Lúc này, hắn rất luống cuống, mặc dù có thiên cung, tất nhiên vẫn có đường ra, nhưng hắn không muốn chơi giả heo ăn thịt hổ. Bên trong Thái Uyên Môn, bảo linh bản mệnh quyết định tư chất, cũng quyết định đãi ngộ.
Ngay lúc Phương Vọng không biết làm sao, đại môn của Thiên Cung cũng không khóa, bên trong xuất hiện ánh sáng, càng luc càng chói mắt. “Đó là...”
Phương Vọng nhìn ánh sáng mạnh trong Thiên Cung, thấp thoáng nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ.
...