"Không được ngoại truyền? Vậy thì ta truyền cho ngươi, thế nào?" Phương Vọng nhìn Chu Hành Thế, cười ha hả hỏi.
Sắc mặt Chu Hành Thế hơi biến đổi, vội vàng nói: "Phương sư huynh, xin đừng trêu đùa ta, ta nào dám vọng tưởng chứ?"
Phương Vọng lắc đầu cười nói: "Ta không nói đùa đâu, sau này ngươi sẽ là người của ta, đương nhiên ta hy vọng ngươi càng mạnh càng tốt. Đi về đi, bảy ngày nữa đến lấy hai miếng ngọc giản này."
Chu Hành Thế nghe xong, trong lòng vô cùng kinh hỉ nhưng cũng không dám lộ ra ngoài mặt, chỉ có thể ưng thuận rồi đứng dậy rời đi.
Vừa mới đi được hai bước, y bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, bèn quay đầu lại nói: "Đúng rồi, chưởng môn nhờ ta dặn dò ngươi, nhiệm vụ bình thường của mạch thứ ba nên làm thì cứ làm đi, có thể ma luyện kinh nghiệm chiến đấu của bản thân, lịch luyện đạo tâm. Nếu ngươi có bất kỳ nhu cầu gì có thể tìm sư phụ, nhưng phần thưởng của nhiệm vụ ở bên ngoài sẽ không thay đổi."
Trong lòng Chu Hành Thế cảm khái vạn phần, hiện tại y nghĩ đến việc Phương Vọng có được bảo linh Thiên Nguyên thì không khỏi kinh hãi.
Đây chính là bảo linh Thiên Nguyên trong truyền thuyết sao!
Tu tiên giới ở Đại Tề từ xưa đến nay đều chưa từng xuất hiện bảo linh Thiên Nguyên.
Chu Hành Thế sẽ không nghi ngờ phán đoán của Quảng Cầu Tiên, bởi vì hôm đó bảo linh của y thật sự kinh khủng. Với lại sau này y mới hiểu rõ lí do toàn bộ bảo linh của Thái Uyên Môn đều không thể khống chế được, chỉ vừa tạo thành hình đã có uy thế như vậy, ngoại trừ bảo linh Thiên Nguyên trong truyền thuyết ra thì còn có thể là phẩm giai nào nữa?
Phương Vọng gật đầu, sau đó tự cầm lấy một miếng ngọc giản trên bàn.
Chu Hành Thế thấy vậy không quấy rầy nữa mà nhanh chóng rời đi.
Sau khi cửa động phủ đóng lại, Phương Vọng nhìn ngọc giản trong tay, trong lòng thầm nghĩ: "Chu Hành Thế, rốt cuộc ngươi là người của ta hay là người của chưởng môn vậy? Phải xem biểu hiện của ngươi thôi."
Những gì Dương Nguyên Tử nói, hắn thật sự ghi nhớ trong lòng, sẽ không hoàn toàn tín nhiệm bất cứ ai, chí ít trong lòng là như thế.
Cái gọi là Vạn Độc Xuân Thu Trùng kia, Phương Vọng luôn cảm thấy không chỉ đơn giản như niệm chú trước mặt, niệm chú chẳng qua là để Phương Vọng có thể phòng ngừa Chu Hành Thế tấn công bất ngờ. Tất nhiên Dương Nguyên Tử vẫn còn những biện pháp khác, chí ít có thể thao túng sinh tử của Chu Hành Thế từ xa.
Điều này thật thú vị, sinh tử của Chu Hành Thế bị Dương Nguyên Tử chưởng khống, vừa thay Quảng Cầu Tiên làm việc, giờ đây lại phải trợ giúp Phương Vọng. Một mình ba thân phận, đoán chừng bản thân y cũng khó chịu vô cùng.
Phương Vọng bắt đầu dùng thần thức đọc ngọc giản trong tay.
Đầu tiên hắn đọc được bốn chữ lớn.
Hộ Thể Thần Cương!
……
Bảy ngày trôi qua trong nháy mắt.
Chu Hành Thế đến đúng thời gian đã hẹn. Trong động phủ, y cầm hai miếng ngọc giản, do dự hỏi: "Thật sự cho ta sao? Hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy, ngươi đã hoàn toàn ghi nhớ hết tất cả các phương thức tu hành rồi sao?"
Phương Vọng gật đầu nói: "Ghi nhớ không khó lắm đâu, ngươi lấy đi tu luyện đi."
Đối với Chu Hành Thế thì chỉ là bảy ngày, nhưng đối với Phương Vọng thì đã trôi qua 138 năm.
Ở trong Thiên Cung, hắn đã mất 40 năm để tu hành Hộ Thể Thần Cương và mất 98 năm để tu hành Đại Thiên Dẫn Lôi Thuật.
Hộ Thể Thần Cương, ý nghĩa đúng như tên gọi, là một pháp thuật loại phòng thủ.
Mà Đại Thiên Dẫn Lôi Thuật rất bá đạo, dẫn động sấm sét trên thiên khung, hàng thế diệt địch, uy lực vô tận.
Thông qua thời gian dài tu hành, Quảng Cầu Tiên quả thật không hề qua loa, tất cả đều là pháp thuật thượng thừa.
Tu sĩ tầm thường dành phần lớn thời gian để nạp khí mỗi ngày, còn thời gian dùng để tu luyện pháp thuật chỉ chiếm khoảng một phần ba thời gian mà thôi. Ví dụ như Hộ Thể Thần Cương, muốn luyện đến đại viên mãn ước chừng phải mất hàng trăm năm, đây vẫn là trường hợp tư chất tương tự như Phương Vọng.
Đừng nói đến Đại Thiên Dẫn Lôi Thuật, tất nhiên là đạo pháp mà tuyệt đại đa số đệ tử Thái Uyên Môn cố gắng cả đời cũng không thể chạm đến.
Phương Vọng là đệ tử thân truyền, còn có thể đến Đạo Pháp Các chọn ra ba bộ đạo pháp thượng thừa, nhưng tạm thời hắn không có ý định này. Trước mắt, thủ đoạn chiến đấu của hắn đã có sẵn, không bằng dùng tinh lực để tích lũy tu vi còn tốt hơn.
Chu Hành Thế nhìn hai miếng ngọc giản trong tay, trong lòng dâng trào.
Y có thể sống sót là nhờ vào lời nói của Phương Vọng, bây giờ y còn chưa làm gì cả, Phương Vọng đã ban cho y hai bộ tuyệt học, làm sao y có thể không xúc động được chứ?
Chẳng qua y không phải kiểu người thích biểu đạt cảm xúc của bản thân.
"Được!"
Chu Hành Thế lên tiếng đáp rồi hành lễ cáo lui, đến khi sơn môn động phủ đóng lại, Phương Vọng mới an tâm tu luyện.
Mượn hoa hiến phật mà thôi, nếu có thể thu được lòng người thì dĩ nhiên là chuyện tốt, còn nếu không thể thì hắn cũng không thua thiệt gì.
……
Thu qua đông đến, cuối cùng cũng có tuyết rơi, những dãy núi của Thái Uyên Môn bị bao phủ bởi tuyết trắng mênh mang, tạo nên một ý cảnh mênh mông đặc biệt.
Một thanh phi kiếm cực lớn xuyên qua tuyết lớn mênh mông, rơi ngay trước cửa thành trì cực lớn bên trong Thái Uyên Môn.
Hai thân ảnh từ trên phi kiếm nhảy xuống, một người trong đó chính là hoàng đế Đại Tề, mặc trang phục cải trang, thoạt nhìn giống như một thư sinh.
Đệ tử Thái Uyên Môn đứng trên phi kiếm nhìn xuống gã, nói: "Lệnh bài của ngươi chỉ có thể cho phép ngươi ở lại một tháng, sau một tháng hãy tự động rời đi, nếu không Chấp Pháp Đường của ta cũng sẽ không khách khí với ngươi."
Dứt lời, tên đệ tử này liền ngự kiếm rời đi.
Sau khi tên đệ tử tan biến trong tuyết lớn mênh mông, một nam tử trẻ tuổi phía sau hoàng đế Đại Tề bĩu môi nói: "Bệ hạ, người này thật sự ngạo mạn, tưởng chừng như có thể..."
"Câm miệng! Không được ăn nói linh tinh!"
Hoàng đế Đại Tề lạnh lùng quát khẽ, nam tử trẻ tuổi sợ tới mức ngậm miệng lại, không dám nhiều lời nữa.
Tuyết trắng rơi dày, hoàng đế Đại Tề vỗ vỗ tuyết đọng trên đầu, nhìn vào tường thành nguy nga, trong ánh mắt tràn đầy sắc màu khát vọng. Gã nhẹ giọng nói: "Đi thôi, đi xem vùng đất tiên gia này."
Trong tuyết đọng mênh mông, một chủ một bộc đi về phía cửa thành, thân ảnh của bọn họ nhỏ bé biết bao, dường như có thể bị tuyết lớn che giấu bất cứ lúc nào.