Trong năm ngày, Phương Vọng không rời khỏi động phủ của mình, mặc dù rất hưng phấn khi bái nhập Thái Uyên Môn, nhưng hắn cũng không có ý định ra ngoài kết giao với các đệ tử. Bởi vì hắn biết rất rõ địa vị của mình ở Thái Uyên Môn phụ thuộc vào tu vi của bản thân, chỉ cần hắn duy trì được danh tiếng thiên tài thì những người xung quanh đều là người tốt. Một khi hắn trì hoãn tu hành thì những chuyện phiền toái tự nhiên sẽ ập đến.
Vào giữa trưa ngày hôm nay.
Phương Vọng cảm nhận được cái gì đó bèn mở to mắt ra rồi cầm lệnh bài bên hông lên, một giọng nói từ bên trong truyền ra: "Phương Vọng, đến Thanh Tâm Điện gặp ta."
Đây là một giọng nam tang thương, nhưng khi nghe đến Thanh Tâm Điện, thần sắc của Phương Vọng khẽ run lên. Hắn lập tức đứng dậy, suy nghĩ một chút rồi treo túi trữ vật lên thắt lưng, tay cầm lấy phi kiếm do Chu Tuyết đưa cho, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi động phủ, ngự kiếm rời đi.
Thanh Tâm Điện là cung điện của phong chủ, nói cách khác, người vừa rồi chính là sư phụ tương lai của hắn, Dương Nguyên Tử.
Hắn rất mong đợi tiếp theo có thể học thêm được gì đó.
Thanh Tâm Điện nằm ở đỉnh núi mạch thứ ba, lúc trước đại đệ tử Lý Ngu đã từng nói đến.
Đi thẳng một mạch, Phương Vọng rất nhanh đã tới trước Thanh Tâm Điện. Nơi này không có đệ tử canh gác, xung quanh cung điện toàn là những cây cao to đồ sộ, giống như một thanh cự kiếm dựng đứng.
Phương Vọng đứng trước cổng chính, chậm rãi đẩy cửa rồi bước vào trong.
Thanh Tâm Điện không quá lớn, thoạt nhìn giống như một gian đạo quán bình thường. Phương Vọng đi tới phía sau một bóng người, khom người xuống hành lễ, nói: "Đệ tử Phương Vọng bái kiến sư phụ."
Dương Nguyên Tử quay lưng lại với hắn, đang đả tọa trước một bức tượng đá. Hóa ra bức tượng đá này là một nữ tử với dáng người duyên dáng, khuôn mặt không có khắc ấn ngũ quan, ngược lại có vẻ trang nghiêm thần bí.
Nghe thấy có người đến, Dương Nguyên Tử đứng dậy, xoay người lại nhìn hắn.
Lúc này Phương Vọng mới thấy rõ hình dáng của Dương Nguyên Tử. Tóc lão đen trắng đan xen, xõa tung rối bù, trên người khoác một bộ đạo bào màu đen, ánh mắt của lão chết lặng giống như một cái giếng cạn, râu mép trông rất lôi thôi. Điều này hoàn toàn khác với Dương Nguyên Tử trong tưởng tượng của Phương Vọng.
Dương Nguyên Tử lên tiếng hỏi: "Tại sao lại chọn mạch thứ ba?"
Phương Vọng sớm đã chuẩn bị sẵn câu trả lời nên đáp: "Vì truyền thừa cao thâm nhất."
"Cửu Thiên Thương Lôi kiếm trận? Quả nhiên, ngươi đến từ gia tộc nào?"
"Đệ tử đến từ Phương gia ở Nam Khâu thành."
"Ta chưa từng nghe qua, bỏ đi, cũng không có hứng thú. Ngươi đã bái nhập môn hạ của ta thì sau này sẽ là đồ đệ của ta. Ngươi đứng thứ năm, trước đó có bốn vị sư huynh và sư tỷ, sau này hãy từ từ làm quen với nhau. Ngươi đã đạt đến Dưỡng Khí Cảnh tầng bảy rồi, còn muốn học thêm gì không?"
Dương Nguyên Tử bình tĩnh nói. Dường như lão không có chút hứng thú nào với vị thiên tài Phương Vọng này.
Lúc này Phương Vọng mới nhận ra vì sao chưởng môn Quảng Cầu Tiên lại khuyên hắn gia nhập mạch thứ nhất, xem ra vấn đề của mạch thứ ba nằm ở trên người Dương Nguyên Tử rồi.
Phương Vọng cũng không khách khí mà nói: "Sư phụ, có thể dạy ta cách sử dụng túi trữ vật được không?"
Nghe vậy, đồng tử của Dương Nguyên Tử hơi co rụt lại, lão không nhịn được hỏi: "Ngươi không biết sử dụng túi trữ vật à? Không ai trong gia tộc chỉ dẫn cho ngươi sao?"
"Gia tộc không hiểu biết về tu tiên, nhưng mà có một vị tộc nhân được tu tiên giả chỉ điểm, ta đi theo nàng cùng nhau đến Thái Uyên Môn."
"Ngươi tu hành được bao lâu rồi?"
"Chưa đầy một năm."
"Chưa đầy một năm mà có tu vi đến Dưỡng Khí Cảnh tầng bảy sao?"
Dương Nguyên Tử không khỏi đánh giá Phương Vọng một lần nữa. Lão nheo mắt lại nói: "Muốn mở được túi trữ vật thì ngươi cần phải bồi dưỡng thần thức."
Thấy Phương Vọng còn muốn hỏi tiếp, nhưng Dương Nguyên Tử lại giơ tay lên và đưa cho Phương Vọng một quyển bí tịch rồi nói: "Đây là tổng cương tu hành của Thái Uyên Môn, trên này ghi chép lại các loại pháp môn cơ bản của tu hành, ngươi về xem đi."
Phương Vọng vội vàng bái tạ sư phụ, thật tình không biết Dương Nguyên Tử rất cạn lời.
Quyển sách này là Thái Uyên Môn chuẩn bị cho đệ tử ngoại môn, dẫn dắt họ đi vào đạo tu tiên. Kể từ khi trở thành phong chủ, lão hầu như không lấy ra quyển sách này. Có lẽ đây là quyển sách lão nhận được lúc mới vào Thái Uyên Môn rồi lưu lại để làm kỷ niệm.
Phương Vọng để bí tịch vào trong ngực, sau đó hỏi: "Sư phụ, có thể truyền lại cho ta Cửu Thiên Thương Lôi kiếm trận không? Ta muốn thử xem."
Dương Nguyên Tử hừ một tiếng, tức giận nói: "Ở Thái Uyên Môn, không phải ngươi muốn học cái gì là có thể học cái đó. Mặc cho tư chất và ngộ tính của ngươi có cao tới đâu thì ngươi cũng phải có cống hiến. Lúc nhập môn, Thái Uyên Môn không tra xét lai lịch của ngươi, một là không thèm để ý, hai là sau khi nhập môn, ngươi cần cống hiến để chứng tỏ bản thân."
"Ngươi vốn là đệ tử thân truyền, có thể đến Đạo Pháp Các để chọn ba bộ bí tịch thượng thừa, nhưng Cửu Thiên Thương Lôi kiếm trận chính là truyền thừa trấn sơn của một mạch, nếu ngươi muốn học thì trước tiên phải trở thành đại đệ tử."
Phương Vọng vội vàng hỏi: "Làm sao để trở thành đại đệ tử?"
Dương Nguyên Tử không tức giận, ngược lại rất có hứng thú nói: "Muốn trở thành đại đệ tử, trước tiên phải đạt đến Linh Đan Cảnh, còn phải lập được công lao hiển hách, trong vòng 50 năm ngươi đừng nghĩ tới nữa."
Phương Vọng vừa nghe liền thấy thất vọng.
Dương Nguyên Tử thay đổi giọng điệu, nói: "Tuy nhiên ngươi là người đầu tiên từ trước đên nay vừa gia nhập vào Thái Uyên Môn đã là đệ tử thân truyền, mặc dù trước đây chưa từng có ngoại lệ thu đệ tử như vậy, nhưng có thể được ghi lại trong sử sách của Thái Uyên Môn."
Lão giơ tay phải lên, trong tay xuất hiện một quyển ngọc giản màu xanh.
"Kiếm pháp này được gọi là Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết, chính là thứ mà ta tự quản lý. Cửu Thiên Thương Lôi kiếm trận là truyền thừa của Thái Uyên Môn, ta không thể tự tiện cho ngươi, nhưng Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết thì khác, là do ta đoạt được khi xông xáo ở tu tiên giới. Khi ngươi trở về luyện xong thần thức là có thể sử dụng thần thức đọc nội dung bên trong ngọc giản."
Trên mặt Dương Nguyên Tử nở nụ cười, nhưng khi lão cười còn khó coi hơn lúc khóc, khá là đáng sợ.
Phương Vọng nhận lấy ngọc giản, đè nén phấn khích, hỏi: "Sư phụ, kiếm quyết này có mạnh không?"
Dương Nguyên Tử hất cằm lên, tự hào nói: "Vi sư dựa vào kiếm quyết này đã đoạt được vị trí phong chủ mạch thứ ba, ngươi xem có mạnh hay không? Vi sư chỉ mới luyện kiếm quyết này đến 27 kiếm là có thể càn quét cùng cảnh giới. Nếu trong vòng mười năm, ngươi có thể tu được chút thành tựu thì coi như có ngộ tính cực giai."
"Đa tạ sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ không làm người thất vọng!"
"Hãy tu luyện đến Dưỡng Khí Cảnh tầng chín trước đã. Ngươi là đệ tử thân truyền, có thể tự do tu luyện đến khi đạt được thành tựu Tố Linh Cảnh, sau đó mới tu luyện Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết cũng không muộn."
"Vâng."
Sau đó, Dương Nguyên Tử bàn giao môn quy của Thái Uyên Môn, chủ yếu là đồng môn không được tương tàn lẫn nhau, không được làm hại phàm phu vô tội, không được cấu kết với ma đạo…