Nhìn 3 quả cầu lửa sau đầu Phương Vọng, rõ ràng không chỉ luyện thành tầng đầu tiên đơn giản như vậy. Đột nhiên nàng hoài nghi Phương Vọng có thể đã luyện đến tầng bảy mà nàng vẫn chưa đạt tới.
Chẳng trách tu vi của tiểu tử này tăng trưởng nhanh đến thế, thì ra đã luyện Huyền Dương Thần Kinh đến trình độ như vậy, chỉ trong vòng hơn một tháng mà thôi...
Một thiên tài như vậy mà được sinh ra ở Đại Tề, Chu Tuyết đột nhiên cảm nhận được lực lượng của số mệnh, có lẽ sâu bên trong có một luồng lực lượng của vận mệnh ở xung quanh Phương gia.
Kiếp này Phương Vọng sống sót, vậy thì thế đạo sẽ thay đổi.
Mặc dù Chu Tuyết cảm thấy khó tin nhưng cũng không đến mức không thể chấp nhận được, dù sao nàng cũng đã phi thăng, thậm chí từng thấy người càng yêu nghiệt hơn.
"Lên!"
Nam tử mặc áo đen đội chiếc nón tre lên tiếng đầu tiên. Y vừa nói vừa đập mạnh xuống đất, rương sách phía sau lưng mở ra, từng chiếc mũi tên sắc bén màu đen bắn về phía Phương Vọng.
Những người khác lập tức thi triển pháp thuật của mình. Tất cả đều lựa chọn tấn công từ xa, ngay cả Chu Tuyết cũng ra tay. Lá bùa màu vàng phát ra hơn mười luồng ánh sáng màu vàng kim.
Trong phút chốc, đủ mọi ánh sáng sặc sỡ bao trùm lấy Phương Vọng.
Ánh mắt Phương Vọng đông cứng lại, tay phải siết chặt nắm đấm, 3 quả cầu lửa sau đầu đột nhiên nổ tung, hóa thành một biển lửa cuồn cuộn quét ngang. Pháp thuật và pháp khí phân tán ra bốn phương tám hướng, sóng lửa dâng lên, vô cùng ngoạn mục.
Trong giây phút tiếp theo, Phương Vọng sử dụng chiêu Tuyệt Ảnh Bộ giết ra ngoài. Sau khi Huyền Dương Thần Kinh tầng chín đại viên mãn, hắn không còn sợ bất kỳ ngọn lửa nào nữa, chỉ cần ba bước là hắn đã đến trước mặt một tu sĩ.
Một chưởng đánh ra, nhanh như gió bão, mạnh như sấm sét.
Ầm!
Tên tu sĩ này ngay lập tức bị đánh bay, hộc máu trên không trung.
Phương Vọng xoay người lại, dùng một chân quét ngang rồi đá vào nữ tu sĩ bên cạnh. Hắn không chỉ là tu tiên giả mà còn là một võ giả nên tốc độ phản ứng thân thể của hắn cực nhanh. Linh lực tập trung trên đùi phải, đá thẳng vào mặt đối phương làm cho đối phương ngất xỉu tại chỗ.
Hắn tiếp tục tấn công người tiếp theo. Hắn muốn đánh bại tất cả đối thủ trong thời gian ngắn nhất, bởi vì linh lực của hắn có hạn nên không thể duy trì cường độ chiến đấu như vậy trong một khoảng thời gian dài.
Linh lực của Huyền Dương Thần Kinh vô cùng bá đạo. Phương Vọng dùng linh lực Huyền Dương thi triển võ học Chân Long Chưởng, thứ được thi triển ra không phải chân khí hình rồng, mà là một con rồng lửa hùng vĩ, liên tiếp tàn sát khắp nơi, đánh bại một số tu sĩ.
Nam tử áo đen đội chiếc nón tre lao tới phía sau Phương Vọng, muốn nhân lúc hắn chưa chuẩn bị để đánh lén, nhưng kết quả Phương Vọng lại né tránh bằng Tuyệt Ảnh Bộ, khiến cây gậy dài trong tay gã bị đánh bay lên không trung.
Phương Vọng xoay người lại đánh ra Chân Long Chưởng, kết quả bị gã né được, nhưng các tu sĩ phía sau gã lại không thể trốn thoát.
Lại thêm vài người bị đánh bay, toàn thân bị thiêu rụi.
Các đệ tử của Thái Uyên Môn đang theo dõi trận chiến lần lượt ra tay giải cứu những đệ tử mới bị ngọn lửa thiêu, nhưng họ kinh hoàng phát hiện ngọn lửa này không dễ dập tắt nên đành phải dùng đến pháp thuật.
May mắn thay, những ngọn lửa này đột nhiên biến mất, làm cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Đây là những gì Phương Vọng gây nên. Huyền Dương Thần Kinh tầng chín đại viên mãn có thể giúp cho hắn có lực khống chế Huyền Dương Chân Hỏa đạt tới cực hạn, vì vậy hắn cũng sợ sẽ thiêu chết những người này.
Chưa đầy mười hơi thở, đã có một nửa số người mất đi sức chiến đấu, các tu sĩ còn lại cũng nhao nhao nhảy ra xa, không dám đến gần hắn.
Phương Vọng nhanh như một mũi tên, không ngừng tìm kiếm mục tiêu. Chân Long Chưởng của hắn quá mức bá đạo, không ai có thể ngăn cản được phong mang này. Khi Chu Tuyết xuất hiện trước mắt, Phương Vọng cũng không nhường, như thể hai người họ không hề quen biết.
Dĩ nhiên Chu Tuyết đấu chưởng cùng với hắn!
Ầm——
Song chưởng đập vào nhau, đột nhiên có cơn gió lớn thổi lên. Phương Vọng nhíu mày lại, cảm nhận được một luồng linh lực âm độc, giống như rắn độc muốn ăn mòn linh lực Huyền Dương của mình, cũng may linh lực Huyền Dương của hắn cũng đủ lớn mạnh.
Tham Thụy chân nhân không khỏi nhìn về phía Chu Tuyết, ánh mắt sáng lên, thầm nghĩ đây lại là một thiên tài.
Ngay lập tức lão xếp Chu Tuyết vào trong số các đệ tử trì kiếm.
Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Chu Tuyết hộc máu bay ngược lại rồi ngã ra xa mấy trượng, cố gắng đứng dậy vài lần nhưng cũng không thành công.
Phương Vọng thật sự rất khâm phục nàng, kỹ năng diễn xuất của nàng rất tự nhiên.
Vừa rồi đối chưởng, hắn hầu như có thể xác định Chu Tuyết không kém gì hắn.
Ngẫm nghĩ kỹ lại cũng đúng, Chu Tuyết không thể truyền lại công pháp mạnh nhất của bản thân cho hắn. Nếu như hắn trọng sinh thì cũng không thể bồi dưỡng ra một người mạnh hơn cả mình được.
Có thể chiếu cố tộc nhân, nhưng chỉ làm cho họ tốt hơn chứ không thể dồn hết tâm sức để trưởng thành đến mức mất đi khả năng chưởng khống.
Ngay sau khi Chu Tuyết bị đánh bại, những người còn lại càng không phải là đối thủ của hắn. Hầu hết mọi người đều đạt Dưỡng Khí Cảnh tầng năm đến tầng tám, chỉ có 3 người đạt đến Dưỡng Khí Cảnh tầng chín, trong đó có Cố Ly và nam tử áo đen.
Rất nhanh, chỉ còn lại nam tử áo đen chiến đấu với Phương Vọng. Thân pháp của gã cực kỳ xuất chúng, đến nỗi Phương Vọng không cách nào đánh trúng gã trong thời gian ngắn.
Nam tử áo đen cũng có cảm giác tương tự, thậm chí càng chán nản hơn vì pháp thuật của gã vừa tới gần Phương Vọng đã bị quả cầu lửa sau đầu Phương Vọng đánh tan, không hề có tác dụng. Sau khi 2 người giao chiến hơn 10 hiệp, Chân Long Chưởng của Phương Vọng lấy một góc độ xảo quyệt đánh tới, nam tử áo đen bất ngờ không kịp chuẩn bị nên đối chưởng lại một cách vô thức.
Vừa đối chưởng đã bại trận!
Nam tử áo đen ngã xuống đất, đồng thời ôm lấy ngực và phun ra một ngụm máu, đã mất đi năng lực chiến đấu.
Phương Vọng xoay người nhìn sang phía Cố Ly không có động tĩnh gì. Cố Ly đang theo dõi trận chiến từ xa, cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng khẽ lắc đầu, biểu thị từ bỏ.
"Hay! Hay lắm!"
Tham Thụy chân nhân cười to rồi lớn tiếng hét lên: "Phương Vọng tấn thăng đệ tử thân truyền, là đệ tử mới nhập môn trở thành đệ tử thân truyền đầu tiên kể từ khi Thái Uyên Môn lập giáo đến nay.
Giọng nói của lão vang vọng khắp bầu trời, những đệ tử Thái Uyên Môn đang theo dõi trận chiến kia đều nhìn Phương Vọng với ánh mắt phức tạp.
Thái Uyên Môn không chỉ coi trọng thiên phú tu hành mà còn cả thiên phú chiến đấu, hai thứ này thường không thể tách rời.
Tham Thụy chân nhân đã bắt đầu mong chờ bảo linh của Phương Vọng sau khi đạt Tố Linh cảnh sẽ có phẩm giai như thế nào? Liệu có thể đuổi kịp tiểu tử đó không?