Mục lục
Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây cảnh Đại Tề, trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc hội tụ thành một khung cảnh tuyệt đẹp.

Trong thung lũng, hoa cỏ mọc um tùm, cành lá vô cùng rập rạp. Phương Hàn Vũ dựa vào thân cây, thân thể bị cây cối che khuất. Y phục của y bẩn thỉu rách nát, mắt buộc một tấm vải che đi.

Y muốn vận công nhưng không nhịn được lại ho khan dữ dội, thậm chí còn ho ra máu.

“Chớ lộn xộn, ngươi trúng độc của Thanh Thiền Cốc rồi, mặc dù ta chữa thương cho ngươi, nhưng ngươi cũng cần nghỉ ngơi vài năm.” Một giọng nữ truyền đến.

Chỉ thấy một thiếu nữ ngồi xổm trên cái kênh bên cạnh. Nàng mặc một chiếc áo màu xanh, trên mặt đeo mặt nạ cáo, nhìn dáng người dường như chỉ mới 15, 16 tuổi.

Phương Hàn Vũ không nhìn thấy, y hỏi: “Khi nào ta mới có thể đi được?”

“Đợi thêm ba tháng nữa đi. Gân cốt ngươi vốn đã đứt từng khúc, có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi, đừng có thúc giục có được không!”

Thiếu nữ áo xanh không nhịn được hừ lạnh.

Phương Hàn Vũ trầm mặc.

Y siết chặt nắm đấm trong tay áo, trong lòng uất ức vô cùng.

Giờ phút này y đột nhiên nghĩ đến Phương Vọng, Chu Tuyết cùng với những tộc nhân khác ở Thái Uyên Môn. Y lại nghĩ đến Phương phủ ở Na Khâu thành. Y cố gắng trấn an cảm xúc và khích lệ bản thân không thể ngã xuống ở đây.

Một âm thanh rít lên từ trên bầu trời, báo động cho chim chóc trong núi rừng.

Thiếu nữ áo xanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con chim quỷ khổng lồ bay qua phía trên thung lũng, nàng kinh ngạc nói: “Rốt cuộc là thứ gì mà dẫn đến nhiều tu sĩ ma đạo có hành động lớn như vậy? Bọn họ dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, không phải tìm ngươi chứ? Trên người ngươi giấu đồ gì mà bọn họ cần sao?”

Phương Hàn Vũ không trả lời, dựa vào thân cây dường như ngủ thiếp đi.

“Thôi vậy, không nói thì không nói, ta cũng không muốn kiếm thêm rắc rối. Ngươi cầu nguyện bọn họ không phát hiện ra nơi này đi. Nếu bọn họ tìm tới chỗ, ta không thể bảo vệ ngươi đâu, chắc chắn là sẽ bỏ rơi ngươi mà đi đấy.”

Thiếu nữ áo xanh khẽ nói rồi cũng nằm trên nhánh cây chuẩn bị nghỉ ngơi.

Phương Hàn Vũ khẽ ngẩng đầu, dường như muốn nhìn bầu trời, nhưng đã lâu rồi y không nhìn thấy ánh sáng.

......

Màn đêm buông xuống.

Trong rừng cây, Phương Vọng và Chu Hành Thế ngồi trước đống lửa, ánh sáng của ngọn lửa kéo bóng dáng của bọn họ ra rất dài.

“Các mùa ở Thái Uyên Môn thực sự khác với nhân gian.” Phương Vọng cảm khái.

Đã 5 ngày kể từ khi xuống núi, phương hướng ngọc dẫn đường chỉ dẫn đã rất gần, Phương Vọng cố gắng không nghĩ đến khả năng Phương Hàn Vũ đã chết.

Chu Hành Thế gật đầu nói: “Chín đại giáo phái đều có linh trận riêng, linh khí thiên địa hội tụ nhiều, thiên tượng cũng sẽ dài hơn ở nhân gian.”

Phương Vọng hỏi: “Ngươi đã tu luyện Hộ Thể Thần Cương và Đại Thiên Dẫn Lôi Thuật chưa?”

Nghe vậy, Chu Hành Thế lộ ra nụ cười gượng gạo, nói: “Hai bộ tuyệt học này vô cùng cao thâm, sợ là không có mấy chục năm khổ tu thì rất khó có thể luyện thành.”

Phương Vọng hứng thú, hỏi: Ngươi tinh thông bao nhiêu pháp thuật, trong đó có mấy loại được cho là đại thành?”

“Có bảy loại pháp thuật, chân chính được cho là đại thành chỉ có một loại, còn là kế thừa từ gia tộc. Trên con đường tu tiên, chỉ riêng nạp khí tích lũy tu vi đã cần nhiều thời gian rồi, ta có thể có một loại pháp thuật đại thành đã không dễ dàng.” Chu Hành Thế thành thật trả lời, y không khỏi nhìn Phương Vọng.

Y không quên được cảnh tượng Phương Vọng độc chiến với 51 vị tu sĩ. Kiếm pháp chấn nhiếp Cố Ly chắc chắn là kiếm pháp đại thành, còn có công pháp, ngọn lửa đáng sợ kia hiển nhiên cũng đạt đến mức độ đại thành.

Sau khi nghe xong lời này, trong lòng Phương Vọng thấy yên tâm hơn nhiều, dù sao những người khác không có Thiên Cung, ngay cả tu sĩ Tố Linh Cảnh đều chỉ có một vài loại pháp thuật đại thành. Ngoại trừ phẩm giai của bảo linh bản mệnh, hắn còn có ưu thế về thủ đoạn chiến đấu.

Hắn đã tinh thông Huyền Dương Thần Kinh, Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết, Bạch Hồng Độn Thuật, Hộ Thể Thần Cương và Đại Thiên Dẫn Lôi Thuật, có thể công có thể phòng, còn có thể trốn. Hắn đã được coi là toàn diện.

“Dựa theo phương hướng này, chúng ta có thể tiếp xúc với Thanh Thiền Cốc, Hoàng Ngục Sơn. Thanh Thiền Cốc là một giáo phái ma đạo dùng độc, mà Hoàng Ngục Sơn thì toàn diện hơn. Hai giáo phái này liền nhau, tranh đấu không ngừng, chúng ta phải hành động cẩn thận, không được để bại lộ thân phận.” Chu Hành Thế nhắc nhở.

Phương Vọng gật đầu nói: “Ta chỉ muốn tìm tộc nhân, sẽ không làm loạn.”

Cũng không biết Thiên Cương Thánh Thể Chân Công kia mạnh đến mức nào?

Huyền Dương Thần Kinh được cho là nội công, Thiên Cương Thánh Thể Thần Công hẳn là ngoại công, một trong một ngoài sẽ giúp thực lực của hắn nhảy vọt.

Chu Hành Thế không nói gì thêm mà bắt đầu ngồi xếp bằng nạp khí.

Phương Vọng cũng vậy.

Đêm khuya dần, thỉnh thoảng vang lên tiếng sói tru.

Thoáng một cái.

Ba ngày sau, Phương Vọng cùng Chu Hành Thế đi đến một thị trấn sơn dã, hai ngươi đổi lại trang phục trước khi vào Thái Uyên Môn. Phương Vọng mặc đồ trắng toàn thân, đầu đội mũ rộng vành do Chu Hành Thế cho, tựa như hiệp khách giang hồ.

Chu Hành Thế truyền âm nói: “Linh khí nơi này nồng đậm hơn so với nơi khác, có lẽ là phiên chợ do tu sĩ xây dựng, ta luôn cảm thấy nói ra đặc điểm bên ngoài của Phương Hàn Vũ không thích hợp, người ở nơi này nhiều đến bất bình thường.”

Phương Vọng đã học được truyền âm thuật từ tổng cương tu hành, hắn đáp lại một câu rồi bắt đầu quan sát người trên đường.

Người trong trấn lui tới hầu như đều có khí tức linh lực, phần lớn đều ở Dưỡng Khí Cảnh tầng năm trở xuống, không có uy hiếp.

Dựa theo ngọc dẫn đường, lần cuối Phương Hàn Vũ sử dụng lệnh bài đệ tử liên hệ với tông môn chính là ở trong trấn này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK