Mục lục
Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nghiêm túc chứ? Vậy thì ta sẽ học!"

Ánh mắt Phương Vọng sáng lên, vội vàng nói. Thứ hắn am hiểu nhất chính là kiếm pháp, chủ yếu là vì luôn có tư tưởng cầm một thanh trường kiếm đi đến cùng trời cuối đất, hơn nữa kiếm sẽ càng hợp với tu tiên giả hơn.

Cũng giống như Ngự Kiếm Thuật kia, dựa theo lời Chu Tuyết nói thì bất cứ tu tiên giả nào cũng có thể học được. Điều này cho thấy tính phổ biến của kiếm đối với đạo tu tiên.

Chu Tuyết không nói lời nào mà bắt đầu truyền thụ kiếm pháp, Phương Vọng chăm chú lắng nghe.

Một lúc sau.

Chu Tuyết nói xong, sau đó nhìn chằm chằm Phương Vọng.

Phương Vọng nhíu mày lại, do dự một lát rồi nói: "Bộ kiếm pháp này không thích hợp. Tuy rằng ta chưa bao giờ tu luyện kiếm pháp tu tiên, nhưng tất cả các pháp đều có điểm giống nhau, huống chi đều là kiếm đạo. Ta cảm thấy tu luyện bộ kiếm pháp này theo như những gì ngươi nói sẽ không có tác dụng."

Hắn thậm chí còn không tiến vào trong Thiên Cung, điều này cũng đủ để chứng minh bộ kiếm pháp này là giả!

Chu Tuyết nghe vậy không hề tức giận mà ánh mắt lại lộ ra vẻ tán thưởng. Nàng khen ngợi: "Thật không thể tin được, hiện tại ta đã có thể chắc chắn rằng ngoại trừ tư chất của ngươi thì ngộ tính của ngươi còn tuyệt đỉnh hơn. Chẳng trách chỉ trong vòng bảy ngày mà có thể tu luyện Ngự Kiếm Thuật đạt đến trình độ đó."

"Nếu như ngươi đã đạt tới tầng thứ 6 của Dưỡng Khí Cảnh, vậy thì tiếp tục tu luyện đi, pháp thuật tạm thời không cần phải vội đâu. Khi tiến vào Thái Uyên Môn, hai năm đầu tiên phải khổ tu. Ở giai đoạn đầu phẩi lấy tu vi cảnh giới làm chủ, độ khó của 3 tầng cuối cùng của Dưỡng Khí Cảnh vượt xa sáu tầng đầu tiên. Đặc biệt là tầng thứ 9 của Dưỡng Khí Cảnh đến Tố Linh Cảnh. Những khó khăn trong đó hiện tại ngươi không thể tưởng tượng được đâu. Nếu như ngươi có thể đạt được đến Tố Linh trong vòng 5 năm, đến lúc đó, pháp thuật Thái Uyên Môn mặc cho ngươi lựa chọn."

Khi Chu Tuyết chỉ ra cảnh giới của Phương Vọng, Phương Vọng cũng không quá ngạc nhiên. Dù sao cũng là Tiên Tôn trọng sinh nên nhìn ra tu vi của hắn cũng bình thường thôi.

Phương Vọng giả vờ buồn bực nói: "Nếu như ta không nhìn thấu được, chẳng phải sẽ uổng công tu luyện bộ kiếm pháp này rồi sao?"

Chu Tuyết khẽ lắc đầu và nói: "Đang thử ngươi chút thôi, thiên tư và năng lực của ngươi quả thật phi thường, nhưng dù sao ngươi cũng là người phàm, tuổi thọ người phàm có hạn. Hãy nhớ kỹ, tu vi mới là việc quan trọng nhất, đừng có ỷ vào có ngộ tính mà tiêu tốn phần lớn thời gian vào các cửa phụ."

Phương Vọng nghe đến đó đành phải từ bỏ.

Thật ra hắn cũng không quá thất vọng, dù sao thì Huyền Dương Thần Kinh đã tự mang Huyền Dương Chân Hỏa. Nếu vận dụng vào Ngự Kiếm Thuật và võ học mà hắn nắm giữ thì cũng tương đương với uy lực của pháp thuật.

Chu Tuyết dặn dò vài câu rồi đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng lưng của nàng, Phương Vọng bỗng nhiên rất tò mò về cảnh giới tu vi của nàng.

Trực giác mách bảo hắn, Chu Tuyết đã bước vào con đường tu tiên, mà còn có tu vi không kém, nhưng dường như nàng đang nắm giữ một loại pháp môn ẩn giấu khí tức nào đó khiến hắn không thể nhìn thấu được.

Sau khi Chu Tuyết đóng cửa phòng lại, Phương Vọng không suy nghĩ nhiều nữa mà tiếp tục tu luyện.

Tu luyện có thể làm cho người ta mê muội, đặc biệt là khi sự cố gắng đó đạt được thành quả.

.....

Dưới bầu trời xanh biếc và những ngọn núi xanh ngắt, 3 chiếc xe ngựa đang tiến về phía trước. Giữa những ngọn núi hùng vĩ, chúng có vẻ vô cùng nhỏ bé. Trong mắt hùng ưng trên trời không có gì khác biệt so với những hòn đá nhỏ.

Phương Vọng dựa vào cửa xe, trong tay cầm sợi dây cương, đang ngắm nhìn phong cảnh dọc đường đi.

Có lẽ 13 ngày này không làm cho hắn đột phá được đến Dưỡng Khí Cảnh tầng thứ 7 nhưng linh lực lại tăng trưởng rất nhiều.

Nhớ đến phụ mẫu không nỡ khi chia tay, trong lòng Phương Vọng hơi xúc động, nhưng càng nhiều hơn là phấn khích. Không phải vì hắn lạnh lùng mà do hắn có ký ức của kiếp trước. Mặc dù ở kiếp này có ấn tượng tốt với Phương phủ, nhưng chưa đến mức không thể tách rời.

Từ lâu hắn đã muốn đi ra ngoài, thế nhưng trong thế giới cổ đại này, những tên cường đạo thường xuyên xuất ẩn ngoài thành. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng đi ra khỏi thành Nam Khâu, cho nên bây giờ hắn cảm thấy mọi thứ trên đường đi đều mới lạ.

Chu Tuyết bước ra khỏi thùng xe rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng ngắm cảnh với hắn.

"Ngươi nói xem rốt cuộc thiên hạ này to lớn cỡ nào và đất Đại Tề chiếm bao nhiêu trong thiên địa này?" Phương Vọng bỗng nhiên hỏi.

Chu Tuyết nhìn về phía xa rồi trả lời: "Rất rất lớn, Đại Tề chẳng qua như một giọt nước trong biển cả mà thôi. Nghe vị tiền bối kia nói, ở bên ngoài Đại Tề thậm chí còn tồn tại một vương triều mà người người đều tu tiên."

Để che giấu việc trọng sinh và để cho Chu Tuyết có thể xây dựng danh tiếng, bây giờ các đệ tử Phương phủ đều biết sau lưng nàng có một vị tiền bối tu tiên nào đó đang chỉ bảo.

"Người người đều tu tiên sao? Vậy nó lợi hại đến mức nào?" Phương Vọng cảm thấy hứng thú hỏi.

Chu Tuyết cười khẽ rồi nói: "Có lẽ sau này Đại Tề cũng sẽ biến thành vương triều tu tiên."

Có lẽ?

Vậy là sự thật rồi!

Dù sao trong xe còn có những người khác, Chu Tuyết không dám tiết lộ những gì mình biết, cho nên chỉ có thể dùng từ suy đoán, đương nhiên Phương Vọng hiểu được điểm này.

Vương triều Tề lại có thể chuyển từ vương triều người phàm thành vương triều tu tiên, chả trách Chu Tuyết lại sẵn sàng hỗ trợ nâng đỡ Phương phủ, có lẽ là muốn có được chỗ đứng trong vương triều Tề ở tương lai?

Phương Vọng thầm nghĩ có lẽ Chu Tuyết còn có ý đồ khác, nhưng hắn cũng không bài xích, dù sao Tiên Tôn muốn nâng đỡ một thế lực dễ dàng biết bao. Chu Tuyết không phụ ơn dưỡng dục của tứ bá Phương Trấn, có thể thấy trong lòng vẫn có một chút lương thiện, ít nhất không phải ma tu mà hắn tưởng tượng.

Hắn vẫn luôn tò mò vì sao Chu Tuyết lại trọng sinh, dù sao vẫn không thể đột nhiên trọng sinh trong lúc đang đả tọa luyện công chứ?

Hai người tiếp tục tán gẫu, mặt trời lặn dần.

Hoàng hôn, bọn họ dừng lại ở ven đường núi gần sông để nghỉ ngơi. Đệ tử Phương phủ bắt đầu nhặt củi nhóm lửa, Phương Vọng tìm một chỗ ngồi xuống. Hắn không cần làm những việc vặt vãnh này, chỉ cần phụ trách bảo vệ tộc nhân.

Tính cả Phương Vọng và Chu Tuyết, tổng cộng có 9 người, trong đó có Phương Hàn Vũ còn trẻ đã trở thành cao thủ nhất lưu cũng ở đây. 3 người bọn họ không cần nhặt củi nhóm lửa, 6 người còn lại phụ trách những việc này.

Phương Hàn Vũ ngồi cách đó không xa, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Phương Vọng như thể đang do dự điều gì đó.

Sau khi đấu tranh một lúc, Phương Hàn Vũ nghiến răng, đứng dậy rồi đi tới trước mặt Phương Vọng.

Phương Vọng đưa mắt nhìn y và mỉm cười hỏi: "Hàn Vũ, có chuyện gì sao?"

Tuy rằng Phương Hàn Vũ lớn hơn hắn hai tuổi, nhưng ngay từ lúc mới sinh, Phương Vọng đã có tâm trí của người trưởng thành, cho nên từ nhỏ đến lớn đều gọi những ai cùng vai vế bằng tên, Phương Hàn Vũ cũng đã quen với việc đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK