Sau đêm đó, cả hai người đều không có cơ hội nói chuyện. Mặc dù rời khỏi thành Nam Khâu đã 3 ngày nhưng Phương Hàn Vũ cùng Phương Vọng cũng chỉ gật đầu ra hiệu mà chưa hề trò chuyện.
"Phương Vọng, Chu Tuyết đã truyền thụ chúng ta pháp môn nạp khí cơ bản. Tu hành nửa tháng, ta đã miễn cưỡng luyện được linh lực rồi. Ngươi có thể dạy ta Ngự Kiếm Thuật không? Ta không muốn làm phiền Chu Tuyết...." Phương Hàn Vũ nói một cách lúng túng, ánh mắt né tránh không dám nhìn Phương Vọng.
Phương Vọng không nhịn được, đứng dậy, mỉm cười nói: "Được chứ, Hàn Vũ, ta chờ ngươi tìm ta đã lâu rồi, ta còn tưởng ngươi đã quên ta rồi chứ. Khi còn nhỏ, ta để ngươi nằm sấp là ngươi nằm sấp, bây giờ trưởng thành rồi lại kiêu ngạo à?"
Kiêu ngạo ư?
Phương Hàn Vũ không nhịn được nở nụ cười. Từ nhỏ y đã quen với việc Phương Vọng hay nói một số từ ngữ kỳ lạ, đại khái có thể hiểu được ý nghĩa của chúng. Khuôn mặt y đỏ lên, có vẻ hơi xấu hổ rồi nói: "Dù sao đã nhiều năm không gặp rồi, đừng nhắc đến khi còn nhỏ ngươi để cho ta nằm sấp như con chó và đi tìm bánh bao thịt, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện này đấy!"
Hai huynh đệ thân thiết lại như xưa và bắt đầu hồi tưởng về thời thơ ấu.
Sau khi tán dóc một lúc, Phương Vọng thấy Phương Hàn Vũ đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, vì vậy bắt đầu truyền thụ Ngự Kiếm Thuật.
Điều đáng nói chính là từ khi ra ngoài, mỗi đêm Chu Tuyết đều ở một mình trong rừng không gặp bất kỳ ai. Phương Vọng biết nàng là người trọng sinh, vì vậy không quá lo lắng cho sự an toàn của nàng.
Bởi vì như vậy, Chu Tuyết rất có khoảng cách với các đệ tử Phương phủ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Phương Hàn Vũ tìm đến Phương Vọng để tu luyện Ngự Kiếm Thuật.
Từ đêm đó trở đi, mỗi đêm Phương Vọng đều sẽ chỉ điểm Phương Hàn Vũ tu luyện Ngự Kiếm Thuật. Phải nói rằng tiểu tử này quả nhiên là một thiên tài, chỉ sau 3 ngày đã có thể làm cho kiếm gỗ bay lên.
Kiếm gỗ này không hề đơn giản, nó là kiếm gỗ đào đặc chế của vị đạo sĩ áo xanh kia, có thể dùng linh lực dẫn động. Toàn bộ di sản của đạo sĩ áo xanh đều đã bị Chu Tuyết thu rồi, Chu Tuyết nghe nói Phương Vọng đang dạy Ngự Kiếm Thuật cho Phương Hàn Vũ nên đã cho Phương Hàn Vũ mượn kiếm gỗ.
"Hàn Vũ ca lợi hại thật nha!"
"Ta thậm chí còn chưa tu luyện được linh lực. Ôi! Thật sự có chênh lệch rất lớn."
"Ha ha ha, Hàn Vũ người ta vốn dĩ là thiên tài mà, không phải Chu Tuyết đã nói rồi sao? Trong vòng nửa năm mà tu luyện được một chút linh lực là có tư cách tu tiên rồi."
"Hàn Vũ càng lợi hại thì khi chúng ta đến Thái Uyên Môn lại càng có sức mạnh, sau này có thể chiếu cố lẫn nhau."
Phương Hàn Vũ bị các tộc nhân vây quanh, khuôn mặt luôn lạnh lùng hiếm khi nở nụ cười. Không phải y đang đắc ý, mà là đang cảm thấy vui mừng về thành quả của mình. Ánh mắt y nhìn về phía Phương Vọng đang đứng bên bờ hồ cách đó không xa.
Sáng tinh mơ, Phương Vọng và Chu Tuyết đứng bên hồ, đứng từ xa nhìn bọn họ. Mặt hồ bao phủ sương mù, giống như tiên cảnh dưới trần gian. Hai người đứng cạnh nhau giống như trời đất tạo nên một đôi, lúc nào cũng có thể vũ hóa thành tiên.
"Tư chất của Phương Hàn Vũ quả nhiên không tệ, thậm chí còn làm cho ta ngạc nhiên." Chu Tuyết khen ngợi. Trong mắt nàng, các đệ tử của Phương phủ này không cùng vai vế với mình mà nàng coi họ như tử tôn của mình. Dù sao kiếp trước và kiếp này cộng lại, số tuổi của nàng còn lớn hơn so với lịch sử gia tộc lâu đời nhất ở Đại Tề.
Theo ý tứ của lời này thì trong vận mệnh ban đầu, Phương Hàn Vũ sẽ chết trong đêm Phương phủ bị hủy diệt.
Phương Vọng nhìn Phương Hàn Vũ và thầm nghĩ như vậy, trên mặt hiện lên một nụ cười vì vui mừng cho Phương Hàn Vũ.
"Lộ trình còn bao nhiêu ngày nữa mới đến được Thái Uyên Môn?" Phương Vọng hỏi.
Hắn thì có thể phi hành bằng ngự kiếm rồi, nhưng còn có 7 tộc nhân đi cùng và trong số đó có 2 thiếu nữ nữa, đi bộ nửa ngày thôi đã mệt, do đó chỉ có thể đi bằng xe ngựa.
Chu Tuyết nhìn những tộc nhân ngây ngô kia rồi nhẹ nhàng trả lời: "Chỉ còn 3 ngày nữa thôi là sẽ tới đó."
Nàng ngưng một chút rồi nói tiếp: "Trong 2 ngày qua, chắc hẳn ngươi cũng có thể cảm nhận được thôn trang càng ngày càng thưa thớt hơn, kế đó sẽ dễ dàng gặp phải tà ma và tinh quái nên lúc đi đường cẩn thận chút nhé!"
Tà mà?
Tinh quái?
Không những Phương Vọng không hề lo lắng mà còn phấn khích hơn.
Đúng lúc thử xem Huyền Dương Thần Kinh của hắn rồi!
Mặt trời vừa mọc, các đệ tử Phương phủ sau một hồi phấn khích đang bắt đầu thu dọn hành lý để tiếp tục lên đường.
Đường núi ở khu vực này rất gập ghềnh, những hàng cây cao lớn, những bụi hoa cỏ rậm rạp và sương mù dày đặc làm cho rừng núi trở nên kỳ ảo. Con đường gập ghềnh như thế làm cho các đệ tử Phương phủ còn đang muốn ngủ cũng phải thức dậy.
Đến giữa trưa, Chu Tuyết ghìm ngựa, sau đó đứng dậy hô to về phía sau: "Mọi người hãy thu dọn đồ đạc, xuống xe, sau đó đi bộ về phía trước!"
Mỗi xe ngựa có 3 người, bình thường sẽ thay phiên nhau ngủ, một người dẫn ngựa, một người cảnh giác xung quanh và người còn lại ngủ trong xe.
Chẳng mấy chốc, tất cả đệ tử Phương phủ đã xuống ngựa, ngoại trừ Phương Vọng, Chu Tuyết và Phương Hàn Vũ ra, 6 người còn lại đều mang theo hành lý, ngay cả 2 thiếu nữ cũng thế.
Phương Vọng không nhịn được liếc mắt nhìn sang Chu Tuyết, hắn biết trên người Chu Tuyết mang theo túi trữ vật của đạo sĩ áo xanh nhưng không biết không gian trong túi trữ vật này lớn bao nhiêu.
Theo những gì Chu Tuyết nói thì túi trữ vật, lá bùa và phi kiếm là những thứ tiêu chuẩn thấp nhất của tu tiên giả.
Chu Tuyết rút bảo kiếm từ thắt lưng của Phương Vọng ra rồi lần lượt cắt đứt toàn bộ dây thừng của ba chiếc xe ngựa.
"Làm gì vậy?" Phương Hàn Vũ ngạc nhiên hỏi.
Chu Tuyết trả lời: "Chuyến đi Thái Uyên Môn lần này e trong vòng vài năm sẽ khó quay về được, lúc trở về cũng không cần xe ngựa nữa, cho nên thả chúng đi thôi, kẻo chúng nó bị quỷ quái trên núi ăn thịt."
Quỷ quái!
Vừa dứt lời, sắc mặt của 2 thiếu nữ Phương phủ đã trở nên tái nhợt, còn 4 thiếu niên và thanh niên khác cũng vậy.
Chu Tuyết nhấc tay lên, bảo kiếm xẹt qua không trung cách đó 3 trượng rồi bay vào bao kiếm trên thắt lưng của Phương Vọng một cách chính xác. Động tác này làm cho ánh mắt của mọi người đều trợn cả lên.
Phương Vọng hơi nheo mắt lại, tay phải khẽ run lên, thầm nghĩ lực đạo và tốc độ này không hề đơn giản, vì vậy càng làm cho hắn thêm tò mò hơn về cảnh giới tu vi hiện giờ của Chu Tuyết.