Trên bình nguyên, Phương Vọng vẫn duy trì tốc độ di chuyển của mình. Hắn đã bị bảy người vượt qua, nhưng hắn không vội, thậm chí còn nhìn xem Chu Tuyết có đuổi kịp không.
Trong số tám người còn lại của Phương phủ, đoán chừng chỉ có Chu Tuyết mới có thể đuổi kịp. Mặc dù Phương Hàn Vũ đã luyện được linh lực, nhưng dù sao y cũng chỉ là một võ giả, chỉ vượt qua ngọn núi cao kia cũng đủ khiến y thấy khó khăn rồi thì làm sao có thể đuổi kịp đến đây.
Đúng như Chu Tuyết đã nói, khảo hạch của nơi này là dành cho những người có nền tảng tu tiên nhất định, không phải người bình thường nào cũng có thể tham gia.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua.
Không đến nửa giờ sau, Phương Vọng nhìn thấy ở phía chân trời xuất hiện sương mù dày đặc, bóng dáng của những ngọn núi mơ hồ hiện ra hùng vĩ và huyền bí. Trước những ngọn núi này, những ngọn núi cao ở hai bên bình nguyên căn bản chẳng là gì cả.
Cảnh tượng này khiến Phương Vọng nghĩ đến Thái Uyên Môn đầu tiên.
Chẳng lẽ phía trước là tông môn của Thái Uyên Môn?
Phương Vương nghĩ đến đó liền cảm thấy mong chờ. Chẳng bao lâu sau, hắn nhìn thấy có rất nhiều người dừng lại trước vách đá, vừa định dừng lại thì nghe thấy có người hô lên: "Ta từ bỏ!"
Lời vừa dứt, một tia sáng xanh từ trên trời giáng xuống, xượt qua bên cạnh người nọ. Tia sáng xanh tách ra, cuốn lấy người nọ rồi đưa gã bay lên cao, cuối cùng nhanh chóng biến mất vào bên trong màn sương mù dày đặc phía trước vách núi.
Đó là pháp khí gì?
Ngay cả thị lực của Phương Vọng cũng không thể thấy rõ đó là vật gì.
Phương Vọng đi đến một nơi vắng vẻ, đứng ở rìa vách núi nhìn xuống. Phía dưới sâu không thấy đáy, đen kịt một màu, hai bên đều bị sương mù dày đặc bao phủ. Hắn ngước mắt lên, e rằng nếu muốn đến dãy núi phía sau sương mù dày đặc này thì ít nhất cũng phải đi mười dặm.
Phải bay qua thôi!
Phương Vọng quay đầu nhìn lại, thấy một số người lúc trước thi triển Ngự Kiếm Thuật hiện tại lại tỏ ra bất lực. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của bọn họ, có lẽ họ đã cạn kiệt linh lực, thậm chí có người ngồi xuống uống đan dược tại chỗ.
Còn có thể như vậy sao?
Phương Vọng không bất mãn, nhưng trong lòng lại cảm khái. Con em thế gia đúng là khác biệt quá lớn.
"Ngươi đang nhìn gì đấy? Chẳng lẽ linh lực của ngươi đã cạn kiệt rồi à?"
Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, Phương Vọng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Chu Tuyết đạp trên một thanh phi kiếm bay tới trước mặt hắn.
Phương Vọng tò mò, nàng lấy đâu ra thanh phi kiếm này?
Chu Tuyết không nhảy xuống khỏi phi kiếm mà vung tay lên, một thanh phi kiếm dài từ trong túi của nàng bay ra, Phương Vọng giơ ta lên bắt lấy.
Vừa cầm kiếm, hắn liền có thể cảm nhận được linh lực bên trong đó. Đây không phải là một thanh kiếm bình thường, mà là một pháp kiếm.
Phương Vọng kinh ngạc nhìn Chu Tuyết, hỏi: "Lấy từ đâu vậy?"
Chu Tuyết nhếch miệng, vung tay áo lên rồi xoay người bay đi, trong nháy mắt đã biến mất vào bên trong màn sương mù.
Phương Vọng không hiểu, nghĩ đến hai thân ảnh đấu pháp lúc trước, chẳng lẽ Chu Tuyết đoạt được à?
Cũng đúng, ma tu thì hành động như vậy cũng hợp lý.
Phương Vọng không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp rót linh lực của mình vào thanh kiếm, sau đó nhảy lên, phi kiếm dừng ở dưới chân hắn, mang hắn bay về phía màn sương dày đặc.
Kỹ năng Ngự Kiếm Thuật giúp hắn dễ dàng làm chủ thanh kiếm này. Đương nhiên, một phần cũng là do thanh kiếm này không phải là một pháp khí quá lợi hại. Theo như lời Chu Tuyết nói, pháp khí lợi hại rất khó chinh phục, tu tiên giả phải đúc ra một bảo linh bản mệnh mới có thể điều khiển.
Người ta nói rằng vũ khí ma thuật mạnh mẽ rất khó hàng phục, tu tiên giả phải tạo thành bảo linh bản mệnh mới dễ thao túng.
Vù vù—
Gió mạnh thổi vào mặt, Phương Vọng mỉm cười, vẫn tiếp tục ngự kiếm bay đi.
Hắn đạp lên phi kiếm, thuận gió đi về phía trước, tâm tình hắn cảm thấy thoải mái, ngạo nghễ đứng trên bầu trời, trong lồng ngực dâng lên một cảm giác kiêu ngạo. Chẳng trách người phàm trần đều muốn tu tiên như vậy.
Đi xuyên qua sương mù dày đặc, Phương Vọng đột nhiên nghe thấy một số tiếng động kỳ lạ, hắn lập tức rút bảo kiếm từ bên hông ra.
Đột nhiên, một con chim ưng đen lao tới, hai móng hung hãn cào về phía hắn, tốc độ cực nhanh, vượt qua cả tốc độ của các cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm. Phương Vọng giơ kiếm lên, linh lực ngưng tụ thành kiếm khí chém ra, giết chết nó.
Con chim ưng đen biến thành làn khói biến mất, khiến Phương Vọng nhướn mày.
Không phải sinh vật sống!
Xem ra cũng là khảo hạch!
Phương Vọng vừa ngự kiếm tiến về phía trước, vừa cẩn thận đề phòng, trên đường tiếp tục có những con chim ưng đen thường bay đến từ mọi hướng, nhưng hắn đều hóa giải được từng con một.
Cũng không quá khó khăn.
Trên đường đi, khi xuyên qua màn sương mù dày đặc, hắn nhìn thấy một dãy núi hùng vĩ, giống như ở trên mây, những ngọn núi trùng trùng điệp điệp, ngọn núi cao nhất xuyên thẳng vào trong mây, không thể nhìn ra cao bao nhiêu.
Ở trên đầu Phương Vọng có một con hạc trắng dẫn đường, đi theo hạc trắng, hắn dừng lại ở một bãi đất trống lớn, Chu Tuyết đã đợi sẵn ở đây rồi.
Sau khi tiếp đất, Phương Vọng giơ tay cầm lấy phi kiếm và liếc mắt nhìn xung quanh. Ngoại trừ đệ tử của Thái Uyên Môn đang canh giữ ở phía trước thì tổng cộng có 16 người đến khảo hạch, nhìn người nào cũng không đơn giản.
Cố Ly liếc mắt nhìn Phương Vọng một cái, cũng không quá để ý. Nàng nhớ rõ tiểu tử này đi rất chậm, xem ra gia cảnh không khá giả lắm. Chí ít không đe dọa đến mục tiêu tiếp theo của nàng.
Chu Tuyết đi tới trước mặt Phương Vọng, khen ngợi: "Nhanh vậy à, ta còn tưởng ngươi sẽ phải mất một thời gian mới thích ứng được."
Phương Vọng cười nói: "Đúng là phải mất một chút thời gian."
Hai người đứng cùng nhau, nhỏ giọng trao đổi, trong khi những người khác thì tản ra xung quanh, không đến gần nhau.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Từng tu tiên giả xuyên qua sương mù dày đặc và đáp xuống mảnh đất trống này. Phương Vọng chú ý thấy người yếu nhất cũng có khí tức tu vi đến Dưỡng Khí Cảnh tầng 5. Điều này khiến hắn cảm khái không thôi.
Chẳng trách đãi ngộ nơi này cao hơn, họ đều là những tu tiên giả có tiềm lực tốt.