Ầm!
Đạo sĩ áo xanh mất đi đầu ngã xuống mặt đất đầy đá vụn. Máu chảy khắp mặt đất. Phần Hồn Phiên lơ lửng phía trên gã rơi xuống theo, quỷ khí quanh thân tiêu tán.
Nhìn thi thể của đạo sĩ áo xanh, toàn thân Chu Tuyết run rẩy. Nàng quay đầu nhìn về phía bảo kiếm lơ lửng ở trước mặt Phương Vọng, không nhịn được hỏi: “Ngươi... vừa rồi đó là...”
Tay trái Phương Vọng đỡ lấy nàng, tay phải giữ nguyên tư thế ngự kiếm, sắc mặt bình tĩnh, nói: “Như ngươi nhìn thấy, đó chính là Ngự Kiếm Thuật ngươi đã truyền dạy.”
Vừa dứt lời, đám người Phương phủ gần đó liền ồ lên, tiếng hoan hô vang dội.
“Yêu đạo chết rồi!”
“Vừa rồi là cái gì vậy? Thanh kiếm kia đang bay kìa!”
“Cho dù là kiếm khách mạnh nhất trên giang hồ cũng không thi triển ra kiếm pháp như vậy được!”
“Công tử Phương Vọng thật mạnh!”
Đám người của Phương phủ cực kỳ hưng phấn. Đạo sĩ áo xanh mạnh mẽ như thế, giết chết gã rồi cũng sẽ không cần sợ hãi những sát thủ khác.
Cũng có một vài người lo lắng đạo sĩ áo xanh sẽ sống lại, dù sao kẻ này là yêu đạo, yêu đạo thì không thể suy đoán theo lẽ thường.
Chu Tuyết nghe thấy Phương Vọng nói vậy, sắc mặt lập tức thay đổi. Vì quá phấn khích, nàng ho sù sụ, ho ra máu đầy đất, dọa Phương Vọng vội vàng dừng tư thế, đỡ cơ thể của nàng.
Bịch!
Bảo kiếm rơi xuống đất, trên lưỡi kiếm còn dính máu tươi của đạo sĩ áo xanh, rất kinh khủng.
“Ta không sao... không chết được... Ta chỉ vận dụng bí pháp, để thân thể này có được sức chiến đấu nhất định trong thời gian ngắn. Mặc dù bị thương rất nặng, nhưng trong một tháng là có thể khỏi hẳn...”
Chu Tuyết ngước mắt lên và nói. Sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng hai mắt lại tràn đầy năng lượng, như muốn nuốt sống Phương Vọng.
Phương Vọng bị ánh mắt của nàng làm cho sợ hãi, dù sao thì nàng tự nhận rằng trước khi trọng sinh là ma tu......
“Phương Vọng, trước đó ngươi thật sự chưa từng tiếp xúc với đạo tu tiên sao?” Chu Tuyết nhìn Phương Vọng chằm chằm, hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi.
Phương Vọng do dự một lúc, vẫn quyết định tin tưởng nàng, thế là trả lời: “Thực sự là chưa, nhưng khi ngươi nói ra Ngự Kiếm Thuật, ta có thể cảm giác được đây cũng không phải là vô căn cứ, thật sự là có thể thực hiện được. Thế là ta tu hành trong bảy ngày, thi triển ra Ngự Kiếm Thuật. Ta dùng chân khí, chắc ngươi có thể cảm nhận được.”
Hắn còn muốn dựa vào Chu Tuyết để tiến vào con đường tu tiên, tất nhiên sẽ không cần giả heo ăn thịt hổ, chỉ có thể hiện ra giá trị của bản thân mới có thể khiến người khác đánh giá cao mình.
“Làm sao chân khí có thể thi triển ra Ngự Kiếm Thuật được? Mà kiếm của ngươi còn không phải là pháp khí, điều khiển qua không khí ư......”
“Ta cũng không rõ ràng, nhưng đã thành công rồi.”
Phương Vọng lắc đầu, âm thầm đắc ý.
Ngươi cho rằng ta dùng Ngự Kiếm Thuật phổ thông sao?
Thật ngại quá, đây là Ngự Kiếm Thuật đại viên mãn!
Cho dù là tu tiên giả ở cảnh giới cao cũng chưa chắc sẽ dành thời gian đi nghiên cứu Ngự Kiếm Thuật.
Nghe vậy, Chu Tuyết càng thêm kích động, lồng ngực phập phồng không ngừng. Nàng cố nén cơn đau nhức kịch liệt trên thân thể, trầm giọng nói: “Phương Vọng, ngươi tuyệt đối là kỳ tài tu tiên thiên cổ khó xuất hiện, pháp bảo bản mệnh của ngươi tất nhiên là bảo linh Địa Nguyên! Đợi thương thế của ta tốt lên rồi, ngươi đi theo ta tu tiên đi!
Đạo sĩ áo xanh bị tru sát, kiếp diệt môn lần này xem như đã qua, cho nên Chu Tuyết trực tiếp nói đến tương lai.
Đến rồi!
Phương Vọng chỉ đợi câu nói này của nàng nên lập tức gật đầu nói: “Được, ngươi chờ trước đã, ta đi giết đám còn lại, sau đó ngươi lại nói với ta cái gì là bảo linh Địa Nguyên nha.”
Chu Tuyết gật đầu.
Phương Vọng lập tức vẫy tay, gọi các tộc nhân tới chăm sóc Chu Tuyết, hắn thì rút kiếm rời đi.
Phương Triết dẫn theo tộc nhân và các gia đinh mau chóng chạy đến, để hai tộc nhân ở lại chăm sóc Chu Tuyết, y thì cẩn thận từng li từng tí đến gần thi thể của đạo sĩ áo xanh.
“Chớ tới gần, trên người gã có quỷ vật, để ta và Phương Vọng đến xử lý!”
Chu Tuyết mở miệng gọi lại Phương Triết. Nghe vậy, Phương Triết hơi do dự, nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ của Phần Hồn Phiên lúc trước, y không khỏi rùng mình một cái, vội vàng dặn dò những người khác lui ra phía sau, không được đến gần.
Thi triển Ngự Kiếm Thuật tiêu hao 70% chân khí của Phương Vọng, nhưng hắn truy sát những tên áo đen còn lại hoàn toàn không cần chân khí.
Một canh giờ sau.
Phương phủ hoàn toàn khôi phục sự yên tĩnh, chỉ là bầu không khí vẫn rất nặng nề, vì số lượng thương vong tối nay vượt quá nghìn người.
Sân phủ chủ viện, đại đường.
Phương Vọng đứng bên cạnh phụ thân Phương Dần, xung quanh đều là tộc nhân, sắc mặt ai cũng đều rất khó coi, ánh mắt tất cả đều đổ dồn vào Phương Mãnh.
Hai tay Phương Mãnh nắm quải trượng, lão hít sâu một hơi, nói: “Chuyện tối nay không thể giấu, nhất định phải lan truyền ra ngoài. Ngày mai tổ chức tang lễ, động tĩnh càng lớn càng tốt. Phải để cho người trong thiên hạ biết được thảm án của Phương gia, như vậy mới không có người dám tiếp tục đụng đến chúng ta nữa.”
Tam bá của Phương Vọng, Phương Kim, không nhịn được nói: “Phụ thân, có thể điều động được nhiều cao thủ như vậy, chắc chắn có liên quan đến hoàng cung. Chúng ta chính là phủ Quốc Công, giao ra binh quyền rồi mà còn rơi vào kết cục như vậy......”
“Im miệng!”
Phương Mãnh quát lớn, dọa cho Phương Kim ngậm miệng, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy hận thù và không cam lòng.
Tối nay người chết không chỉ có gia đinh mà hai vị đường huynh của Phương Vọng cũng chết rồi.
Phương Mãnh trầm giọng nói: “Hãy nhớ lấy, chúng ta ở trong Đại Tề, không thể lỗ mãng đấu với trời.”
Trong đại đường, hầu như mọi người đều có cảm xúc giống như Phương Kim. Tối nay, nếu không có Phương Vọng ra tay, Phương phủ thật sự có thể bị diệt môn. Bọn họ mỗi lần nghĩ đến điều này lại sợ hãi không thôi.
“Tất cả mọi người giải tán đi, Vọng nhi, ngươi ở lại đây.”
Phương Mãnh tiếp tục nói, vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Phương Vọng. Ánh mắt của mỗi người nhìn về hắn đều tràn ngập cảm kích, bội phục cùng với không thể tin được.
Tối nay, Phương Vọng truy sát 63 tên sát thủ, trong đó bao gồm cả vị yêu đạo kia. Chuyện liên quan tới chiến tích của hắn đã truyền ra khắp Phương phủ, chỉ là hiện tại Phương phủ đắm chìm trong đau buồn, không tiện hỏi thăm vì sao hắn lợi hại như thế.
Mọi người dồn dập hành lễ rồi rời đi, các bá bá của Phương Vọng trước khi đi còn lần lượt vỗ vai hắn một cái, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn hắn.
Đợi trong đại đường chỉ còn lại Phương Mãnh và lão phu nhân, Phương Vọng tiến lên một bước, hành lễ với gia gia và nãi nãi.
“Ngươi tu được tiên pháp từ chỗ nào?” Phương Mãnh mở miệng hỏi, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hành và ôn hòa.
Phương Vọng trả lời: “Gia gia, là Chu Tuyết dạy ta, sau lưng nàng ấy có tiền bối tu tiên chỉ điểm. Trước đây con nghe nàng ấy nói Phương phủ có họa diệt môn, thế là tìm tới nàng và nàng đã truyền dạy Ngự Kiếm Thuật cho ta, lúc này mới khiến cho ta tin tưởng nàng.”
Nếu đã dựng lên hình tượng thiên tài, vậy thì phải dựng ổn mà vừa vặn thuận tiện giải thích luôn!
Phương Mãnh ngẩn người, hai tay nắm chặt quải trượng. Lão cố nén kích động hỏi: “Từ lúc nàng nói Phương phủ có nguy hiểm diệt môn cũng mới được bảy ngày, ngươi đã sớm biết được việc này, hay là luyện có bảy ngày?”
Phương Vọng ra vẻ do dự, trả lời: “Luyện bảy ngày.”
“Tốt! Tốt! Tốt lắm!”
Phương Mãnh kích động không thôi, toàn thân run rẩy, thậm chí muốn đứng lên ôm lấy Phương Vọng. Phương Vọng vội vàng đi đến trước mặt nắm tay lão.
“Phương phủ có người kế tục, Phương gia chúng ta có thể phá tử cục rồi!” Phương Mãnh vui đến phát khóc, nước mắt chảy dòng. Phương Vọng lập tức hoảng sợ, đây là lần đầu tiên hắn thấy gia gia rơi lệ.
Sau đó, Phương Mãnh bắt đầu kể về chuyện cũ.