Mục lục
Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hành Thế sửng sốt, vô thức ngăn ở trước mặt Phương Vọng.

Chu Tuyết cười nói: “Ta nói mà, làm sao lại có đệ tử Thái Uyên Môn điều tra tung tích của Phương Hàn Vũ. Mặc dù tư chất của tiểu tử đó rất tốt, nhưng xuất phát muộn, cần có thời gian lắng đọng, Thái Uyên Môn không nên quan tâm đến y. Hóa ra người đứng sau chuyện này chính là tiểu tử ngươi, làm sao hai người lại đi cùng nhau rồi?”

Nhiều tháng không gặp, phong thái của Chu Tuyết càng tăng lên, Phương Vọng vẫn không thể nhìn thấu tu vi của nàng.

Không được, nhất định phải học được pháp môn ẩn giấu tu vi của nàng!

Phương Vọng bất đắc dĩ nói: “Ngươi có thể nào đóng cửa rồi hẵng nói chuyện được không?”

Chu Tuyết giơ tay đóng cánh cửa sau lưng lại rồi đi đến bên bàn phía trước ngồi xuống, tức giận nói: “Người trong quán trọ đều ra ngoài xem náo nhiệt, các ngươi thận trọng biết dùng truyền âm thuật giao lưu, nhưng lại dám đến đây thật sự là cả gan làm loạn. Truyền thừa của Cực Hạo Tông đã truyền ra, cho dù các ngươi đã có tu vi Tố Linh Cảnh thì vẫn rất nguy hiểm.”

Ánh mắt của nàng nhìn về Phương Vọng vô cùng nóng bỏng, nhìn đến mức trong lòng Phương Vọng có chút hoảng sợ.

Phương Vọng giả vờ ho khan nói: “Còn không phải vì Phương Hàn Vũ mất tích, ta không thể không đến sao, ai bảo ngươi nhờ ta chăm sóc bọn họ chứ.”

“Bảo ngươi chăm sóc là ở trong tông môn, chạy ra ngoài làm gì? Người vào Thái Uyên Môn chưa đến một năm đã là Tố Linh Cảnh tầng ba rồi, nên dốc lòng tu luyện mới đúng. Nói không chừng 10 năm là có thể luyện thành Linh Đan Cảnh. Lúc đó đi ra hành tẩu ở tu tiên giới cũng đủ để tung hoành tứ phương.” Chu Tuyết trừng Phương Vọng một cái, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.

Chu Hành Thế đi đến bên cạnh, tò mò không biết vì sao Chu Tuyết và Phương Vọng lại thân thiết như vậy. Nhưng điều khiến y ngạc nhiên hơn chính là Phương Vọng đã đạt đến Tố Linh Cảnh tầng ba.

Hai người Tố Linh cùng một ngày, vậy mà bây giờ y còn chưa đột phá Tố Linh Cảnh tầng hai....

Đây có phải là khoảng cách giữa bảo linh Huyền Nguyên cùng bảo linh Thiên Nguyên không?

Phương Vọng bị Chu Tuyết trách mắng cũng không tức giận ngược lại trong lòng còn có chút ấm áp.

Ở một nơi xa lạ, tộc nhân sống chết không rõ, khi hắn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, sự xuất hiện của Chu Tuyết mang đến cho hắn hy vọng.

Người này là Tiên Tôn trùng sinh, đi theo nàng thì cơ hội sống sót chắc chắn lớn hơn.

“Đúng rồi, ngươi là bảo linh cấp mấy? Đạt đến bảo linh Địa Nguyên chưa?” Chu Tuyết hỏi.

Bản mệnh bảo linh rất đặc biệt, chỉ cần tu sĩ không lộ ra ngoài, người ngoài rất khó nhìn trộm. Nghe nói bảo linh bản mệnh được giấu ở trong hồn phách, ngay cả thần trí cũng không có cách nào nhìn trộm từ bên ngoài.

Phương Vọng gật đầu, trước khi Thiên Cung xuất thủ, thanh kiếm bảo linh kia của hắn quả thực có thể đạt đến bảo linh Địa Nguyên. Như vậy xem ra, ánh mắt của Chu Tuyết khá sắc bén, liếc một cái là xem chuẩn luôn.

Chu Hành Thế gào thét trong lòng, nào chỉ là bảo linh Địa Nguyên, mẹ nó chứ, là bảo linh Thiên Nguyên đấy!

Chính vì bảo linh bản mệnh của Phương Vọng là bảo linh Thiên Nguyên mới khiến y rơi vào tình cảnh lúng túng này, bị ba người ép buộc, không ngừng lắc lư.

“Nói về Phương Hàn Vũ đi. Không phải ngươi muốn ra ngoài mấy năm sao, sau khi tìm thấy Phương Hàn Vũ, ta đưa y về còn ngươi tiếp tục lưu lạc thiên nhai.”

Phương Vọng chuyển chủ đề, trì hoãn càng lâu, khả năng Phương Hàn Vũ gặp nguy hiểm càng cao.

Chu Tuyết thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: “Y chưa chết, về phần làm sao ta biết được thì tạm thời không thể nói cho ngươi. Ta sẽ đi cứu y, các ngươi quay về địa vực của chính đạo, tìm nơi nào đó đợi ta đi.”

Phương Vọng cau mày nói: “Chu Tuyết, ta có thể giúp ngươi, mặc kệ như thế nào, ngươi cùng ta đồng thời bước vào con đường tu tiên, thực lực sẽ không chênh lệch quá lớn.”

Chu Hành Thế ở bên cạnh, hắn không thể giải thích cặn kẽ.

Chu Tuyết không khỏi nhớ tới đêm diệt môn đó. Đêm hôm đó nàng thật sự chủ quan, nếu không phải Phương Vọng xuất thủ, e rằng nàng chỉ có thể từ bỏ Phương phủ chạy trốn một mình. Sau đó giống như kiếp trước, bước vào tu tiên giới với lòng căm thù sâu đậm, nào có thể tiêu sái giống như bây giờ?

“Lần này hành động khả năng gặp phải cao thủ Tố Linh Cảnh tầng chín, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Chu Tuyết nghiêm mặt nói.

Mí mắt Chu Hành Thế nhảy lên, hai tay nắm chặt.

Phương Vọng ngạc nhiên hỏi: “Nhất định sẽ không xuất hiện cao thủ Linh Đan Cảnh chứ?”

Chu Tuyết liếc mắt nhìn hắn, nói: “Căn cứ theo điều tra của ta, ít nhất là 90%.”

Phương Vọng lập tức để ý. Chu Tuyết kiếp trước nhất định đã tham gia vào chuyện này hoặc là biết chuyện này, cho nên mới dám chắn chắn như vậy. 10% còn lại chính là biến số, trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối.

“Vậy chúng ta đi thôi!” Phương Vọng trầm giọng nói.

Tố Linh Cảnh tầng chín?

Cũng không biết có thể chống lại bảo linh Thiên Nguyên, Huyền Dương Thần Kinh đại viên mãn, Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết đại viên mãn, Đại Thiên Dẫn Lôi Thuật đại viên mãn không....

Trong lòng Phương Vọng vẫn luôn tồn tại đấu chí theo đuổi mạnh nhất, cho nên hắn rất muốn biết hiện tại hắn mạnh đến mức nào?

Nếu như đối phương là Linh Đan Cảnh thì hắn chạy là thượng sách, nếu chỉ là Tố Linh Cảnh, vậy thì xin lỗi nha, kiếm cũng chưa hẳn bất lợi!

“Không vội, đợi thêm năm ngày, các ngươi ở đây tu luyện trước đi, ta có việc phải làm.”

Dứt lời, Chu Tuyết đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng.

“Khoan đã, có thể nào...” Phương Vọng lập tức nói. Tuy nhiên Chu Tuyết cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng rời đi.

Nàng đến cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh.

Phương Vọng thở dài, xem ra nàng đoán được lời hắn muốn nói gì.

Chu Hành Thế đóng của phòng, thận trọng hỏi: “Nàng thật sự cùng lúc tu tiên với ngươi sao? Tại sao trước đây chúng ta đều không nhận ra nàng ấy đang đến gần?”

Phương Vọng thầm nghĩ thủ đoạn của Tiên Tôn sao ngươi có thể tưởng tượng được. Hắn trả lời qua loa: “Ta làm sao biết được, ngươi đi hỏi nàng ấy đi?”

Chu Hành Thế nghĩ đến thủ đoạn của Chu Tuyết tối qua thì lập tức lắc đầu.

Chờ chút!

Chu Tuyết này xem ra là ma tu đó nha!

Còn Phương Vọng....

Chu Hành Thế nghĩ đến đây lập tức rùng mình, thậm chí còn không giám nhìn Phương Vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK