"Ngươi đến đây làm gì? Ngươi không phải đối thủ của gã đâu!"
Chu Tuyết cắn răng nói. Trong bảy ngày từ khi nàng trọng sinh, ngoại trừ nghĩa phụ và nghĩa mẫu ra thì nàng cũng chỉ có thiện cảm với mỗi mình Phương Vọng, thật lòng nàng không hề muốn hắn phải bỏ mạng lại đêm nay.
Một tay Phương Vọng ôm Chu Tuyết, dưới chân là bộ pháp Tuyệt Ảnh Bộ. Hắn không ngừng biến ảo khôn lường, linh hoạt tránh đi từng tia sáng vàng tấn công. Hắn cũng không trực tiếp tránh đi mà không ngừng qua lại tránh né.
"Ta không phải, vậy ngươi hiện tại là đối thủ của gã chắc?"
Phương Vọng không nhìn Chu Tuyết trong ngực mình mà bình tĩnh đáp. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đạo sĩ khoác áo bào xanh đứng trên không trung.
Chu Tuyết trầm mặc, không nói nên lời.
Lúc này, đạo sĩ áo xanh cũng đã ngừng công kích bọn họ. Phương Vọng dừng lại trên bức tường vỡ nát, Chu Tuyết tự nhiên thoát khỏi cánh tay hắn, thậm chí còn giữ một khoảng cách nhất định với hắn.
"Đây chính là pháp thuật ư? Tầng dưới chót của tu tiên giới lại có thể mạnh như vậy sao, ngươi không gạt ta đấy chứ?"
Phương Vọng nhìn chằm chằm vào đạo sĩ áo xanh, hỏi nhỏ.
Lực sát thương của những tia sáng vàng đó cực kỳ đáng sợ. Vừa rồi lúc Phương Vọng tránh né đã nhận thấy cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có. Tinh thần hắn trở nên căng thẳng, không dám lơ là.
Chu Tuyết hít sâu một hơi, nói: "Cảnh giới của gã quả thật là tầng thấp nhất của tu tiên giới. Nhưng trong tay gã có hai pháp khí, trong cùng cảnh giới thì quả thật gã đã được coi là cao thủ hàng đầu, thế nhưng dựa vào linh lực của gã thì không thể thi triển công kích như khi nãy mãi được."
Phương Vọng vừa nghe thấy vậy, nháy mắt đã hiểu rõ.
Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, đạo sĩ áo xanh cao cao tại thượng hạ xuống. Xem ra cho dù chỉ là đứng trên không trung thôi cũng hao phí rất nhiều linh khí.
"Ngươi là ai?"
Đạo sĩ áo xanh nhìn chằm chằm Phương Vọng, trầm giọng hỏi.
Thân pháp của Phương Vọng không giống với những cao thủ võ lâm mà gã từng gặp, thậm chí còn vượt xa hầu hết các tu sĩ Dưỡng Khí Cảnh. Tạm thời gã không thể nhìn thấu được thân phận của Phương Vọng, thế nhưng chất độc của Chu Tuyết khiến cho gã có thể xác định nàng chính là tu tiên giả.
Phương Vọng nâng kiếm, nói: "Muốn hỏi tên người khác không phải nên giới thiệu thân phận của bản thân trước sao?"
Đạo sĩ áo xanh vừa nghe thấy vậy đã lộ ra nụ cười lạnh lẽo, nói: "Vậy thì phải để ta nhìn xem ngươi dựa vào cái gì mà dám phản kháng."
Gã đột nhiên nhắm về phía hai người Phương Vọng, tốc độ vượt xa so với hắc y nhân lúc trước.
Phương Vọng cũng không hề lùi bước mà lại tiến đến, rút kiếm chém đạo sĩ áo xanh.
Hai người nhanh như mũi tên, trong chớp mắt đã cách nhau chưa đầy bảy bước. Phương Vọng vung kiếm chém tới, đạo sĩ áo xanh nghiêng người vung vẩy phất trần.
Nhanh quá!
Đây là suy nghĩ của cả hai người bọn họ. Phương Vọng kinh ngạc là vì tốc độ phản ứng của tu tiên giả lại nhanh đến vậy. Đạo sĩ áo xanh lại bất ngờ trước bộ pháp của hắn, tên nhóc này rốt cuộc ở tầng nào của Dưỡng Khí Cảnh?
Hai người né tránh chiêu thức của đối phương, triển khai một trận quyết đấu vừa lăng lệ lại quyết liệt, không ngừng tấn công lẫn nhau trong khoảng đất trống của đình viện. Khói bụi mù mịt. Trong khoảng thời gian ngắn, cả hai đều không thể đả thương được đối phương.
Chứng kiến Phương Vọng cùng đạo sĩ áo xanh giao chiến không phân thắng bại, Chu Tuyết không khỏi kinh ngạc. Đến giờ nàng mới biết là bản thân đã đánh giá thấp thiếu niên này.
"Thực lực như này đã có thể so sánh với tu sĩ Dưỡng Khí Cảnh tầng bảy tầng tám rồi, thế nhưng hắn chỉ là người tập võ thôi. Chẳng lẽ hắn đã đạt đến cảnh giới thần thoại của võ học?"
Chu Tuyết vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nàng biết rõ tuổi của Phương Vọng.
Chỉ mới 16 tuổi mà đã cường đại như vậy…
Ngộ tính với tư chất quá kinh khủng!
Cho dù võ đạo khác với tiên đạo nhưng ít nhiều gì vẫn có điểm tương đồng. Thiên tài tập võ cũng sẽ có thiên phú không quá kém trên con đường tu tiên, nhất là ở phương diện ngộ tính.
Chu Tuyết càng lúc càng kính nể Phương Vọng. Cùng lúc đó, các cao thủ của Phương phủ cũng đã xuất hiện. Khi bọn họ nhìn thấy Phương Vọng cùng đạo sĩ áo xanh chiến đấu, tất cả đều dừng lại theo bản năng.
Y phục của Phương Vọng trắng như tuyết, nhanh như ảo ảnh, kiếm quang lạnh lẽo trong đêm. Đạo sĩ áo xanh lại tựa như hạc, thoạt nhìn có vẻ như gã không nhanh bằng Phương Vọng, thế nhưng gã luôn có thể dễ dàng tránh né được đòn tấn công của Phương Vọng.
"Nhanh quá!"
"Đây là tốc độ của con người sao? Đó có phải công tử Phương Vọng không?"
"Không ngờ võ công của Thập Tam công tử lại cao đến vậy, ta nghe A Hổ nói, có không ít cao thủ đã bị Thập Tam công tử giết chết."
"Tên kia rốt cuộc là người hay ma? Cảm giác như gã đang lơ lửng vậy!"
"Chúng ta đừng hành động hấp tấp, kẻo lại làm cho công tử Phương Vọng phân tâm!"
Các cao thủ của Phương phủ không ngừng bàn tán, trong đó có cả tộc nhân của gia tộc Phương Vọng. Bọn họ là những người kinh ngạc nhất, hoàn toàn không ngờ Phương Vọng lại lợi hại đến vậy.
Đạo sĩ áo xanh vung phất trần đánh trúng kiếm của Phương Vọng, một lực lượng cực lớn đánh bay Phương Vọng.
"Không hề có một chút linh lực, chắc hẳn võ công của ngươi rất cao minh nhưng cũng chỉ là tinh thông kỹ pháp thôi." Đạo sĩ áo xanh lạnh lùng nói.
Phương Vọng không hề dùng đến chân khí, chỉ hoàn toàn dựa vào kiếm pháp và bộ pháp để chiến đấu. Đây là lần đầu tiên hắn phải dùng toàn lực khi giao đấu, thể xác và tinh thần đều căng thẳng tột độ.
Hắn đã đánh giá thấp tu tiên giả. Vốn cho rằng thể chất của tu sĩ quanh năm đả tọa có lẽ sẽ yếu hơn so với người tập võ, hiện tại xem ra không phải như vậy. Thế nhưng chỉ sau một trận chiến, hắn cũng đã có hiểu biết nhất định về sức mạnh của đạo sĩ áo xanh.
Đạo sĩ áo xanh giơ tay trái lên, lá bùa màu vàng phóng ra tia sáng vàng phóng về phía Phương Vọng, Phương Vọng lập tức né tránh.
Ngày càng có nhiều cao thủ của Phương phủ đến xem, ngay cả Phương Hàn Vũ đã bị thương trước đó cũng xuất hiện.
Khi nãy, bọn họ nhìn thấy đạo sĩ áo xanh thi triển pháp khí đều khiếp sợ, giờ phút này được chứng kiến sự thần kỳ của lá bùa vàng ở khoảng cách gần như vậy càng khiến cho bọn họ hoảng sợ tột độ.
"Yêu đạo. . . . . ."
Một gia đinh trung niên cầm trường côn run giọng nói, trong mắt ngập tràn sợ hãi.
Phương Hàn Vũ muốn đi lên hỗ trợ Phương Vọng, thế nhưng lại bị phụ thân y là Phương Triết ngăn lại. Sắc mặt của Phương Triết trở nên nghiêm túc. Y nói: "Bọn họ chiến đấu, con không thể xen vào được."
Trong lòng y nổi lên sóng to gió lớn. Y từng vào nam ra bắc nhiều năm, cũng đã thăm viếng nhiều môn phái lớn trên giang hồ, thế nhưng chưa từng thấy tà thuật thế này.
Y bỗng nhiên nhớ tới từ rất lâu về trước, bản thân đã từng nghe nói đến một truyền thuyết.
Truyền thuyết kể rằng ở sâu bên trong Ngũ Sơn có tồn tại tu tiên giả, tất cả võ công trên thế gian đều là do bọn họ sáng tạo ra.
Phương Hàn Vũ nhìn Phương Vọng không ngừng tránh né ánh sáng vàng, bộ pháp đó, tư thế đó khiến cho tâm trạng của y cực kỳ phức tạp, vừa có sùng bái, lại có không cam lòng.
Kể từ khi còn bé, y đã có một sự sùng bái nhất định đối với vị đường đệ này, bởi vì Phương Vọng biết rất nhiều thứ, luôn có thể nói ra những điều khiến cho y rất ngạc nhiên. Mặc dù bản thân đã ra ngoài tập võ nhiều năm nhưng y vẫn sẽ thường xuyên nhớ đến vị đường đệ này. Y luôn cảm thấy sau khi lớn lên, Phương Vọng nhất định sẽ trở thành một nhân vật lớn khó lường, thế nhưng lại không nghĩ đến trên phương diện võ đạo, Phương Vọng lại có thể đạt đến đỉnh cao đến vậy.
Thế nhưng điều khiến y không cam lòng không phải là Phương Vọng mạnh hơn bản thân, mà là y không thể nào trợ giúp Phương Vọng.