Mục lục
Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người Phương Vọng tìm kiếm suốt dọc đường, thậm chí thỉnh thoảng bọn họ gặp phải đệ tử Thanh Thiền Cốc còn bị vây công, nhưng các đệ tử này đều là Dưỡng Khí cảnh, căn bản không tạo được uy hiếp cho bọn họ.

Ba ngày nữa trôi qua, ngoại trừ Thanh Thiền Cốc, bọn họ bắt đầu gặp được đệ tử Hoàng Ngục Sơn, nhưng đệ tử Hoàng Ngục Sơn tương đối cẩn thận, khi nhìn thấy ba người bọn họ đều chọn cách né tránh.

Ngoài ra, bọn họ còn gặp phải không ít tán tu đều đang tìm kiếm khắp núi rừng, rõ ràng đều đến vì truyền thừa của Cực Hạo Tông.

Giữa trưa ngày hôm đó.

Ba người Phương Vọng đi đến một nơi trên vách núi, từ nơi này có thể nhìn ra núi rừng vô tận phía trước, khi ngước mắt nhìn lên, có thể thấy thân ảnh của nhiều tu sĩ, thậm chí còn có người đang đấu pháp trên không trung.

Cực kỳ náo nhiệt!

Đây là lần đầu tiên Phương Vọng nhìn thấy tu sĩ của nhiều giáo phái, tán tu tụ tập cùng một chỗ như vậy, hơn nữa còn là ở trong núi sâu cách xa dân cư.

Các tu sĩ không chỉ ngự kiếm phi hành mà còn có các loại pháp bảo phi hành cổ quái kỳ lạ, thậm chí còn có tinh quái hay yêu vật làm tọa kỵ nữa. Phương Vọng nhìn thôi đã thấy ao ước ái mộ một trận rồi. Hắn thầm quyết tâm sau này nhất định phải kiếm một con tọa kỵ thật bá khí và phong cách.

"Xem ra hành tung của Phương Hàn Vũ hoặc các đệ tử khác đã bại lộ, hèn gì có nhiều người đến như vậy." Chu Tuyết trầm ngâm nói.

Chu Hành Thế nhíu mày nói: "Bại lộ nhưng lại không bắt được, chẳng lẽ là có lực lượng cường đại nào đó đang che chở cho y sao?"

Chu Tuyết lắc đầu, nàng cũng không dám khẳng định.

"Phía trước không chỉ có Dưỡng Khí Cảnh, ta đã cảm nhận được rất nhiều tu sĩ có khí tức mạnh hơn ta, chúng ta phải nghĩ cách cứu viện y thật sao?" Chu Hành Thế tiếp tục hỏi.

Chu Tuyết không trả lời mà nhìn chằm chằm về phía trước, chìm vào suy tư.

Phương Vọng thì không có áp lực quá lớn, hắn đang muốn đại triển quyền cước.

Chỉ cần không xuất hiện cường giả vượt qua Tố Linh Cảnh, hắn cũng không e ngại nhiều địch nhân cùng cảnh giới, cho dù không đánh lại thì hắn vẫn có thể chạy.

Bạch Hồng Độn Thuật đại viên mãn đã cho hắn có tự tin giết ra khỏi vòng vây, đồng thời cắt đuôi truy sát!

Ngay lúc này, một làn gió lớn từ phía đông thổi đến, ba người Phương Vọng quay đầu lại, nhìn thấy một con giáp trùng cực kỳ khổng lồ, to như ngọn núi đang bay tới. Cánh của nó lay động cực nhanh, làm dấy lên từng làn gió gợn sóng, rung chuyển rừng cái cây dọc đường, tạo thành sóng rừng hùng vĩ.

Cả người con giáp trùng này đen như mực, có tám chân, trước đầu có một đôi sừng nhọn như kìm bọ cạp, giống như một loại ma trùng đến từ Ma vực, sâm nhiên kinh dị. Đằng sau cặp sừng nhọn là một chiếc kiệu màu đỏ, vô cùng thần bí.

"Là gã..."

Chu Tuyết híp mắt lại, tự nói một mình.

Phương Vọng nghe vậy liền hỏi: "Gã là ai?"

"Đệ nhất thiên tài của Thanh Thiền Cốc, Lý Hồng Sương. Gã là bảo linh Địa Nguyên, nhưng tin tức này vẫn chưa được truyền ra." Chu Tuyết khẽ giới thiệu.

Chu Hành Thế nhíu mày, nói: "Ta từng nghe nói đến tên của Lý Hồng Sương. Lý gia chính là thế gia ngàn năm, từ nhỏ Lý Hồng Sương đã là niềm tự hào của gia tộc, nhưng gã lại lựa chọn gia nhập Thanh Thiền Cốc, làm cho Lý gia tức giận. Mặc dù bề ngoài gã đã bị Lý gia khai trừ khỏi gia phả, nhưng vẫn có truyền ngôn, đây chỉ là sự an bài của Lý gia thôi."

Phương Vọng truyền âm với Chu Tuyết hỏi: "Hiện tại Lý Hồng Sương đang ở cảnh giới nào?"

"Có lẽ đang ở Tố Linh Cảnh tầng tám hoặc tầng chín, phải vài năm nữa mới thành tựu Linh Đan Cảnh. Một khi thành tựu Linh Đan Cảnh, cổ trùng của gã sẽ tiến hóa, cho nên rất dễ phân biệt. 200 năm sau, gã sẽ trở thành người đứng đầu Thanh Thiền Cốc, sau đó qua 50 năm nữa, gã chính là cốc chủ của Thanh Thiền Cốc, trở thành cự phách đứng hàng đầu trong ma đạo ở Đại Tề, khi gặp phải người này sẽ gặp phiền toái."

Chu Tuyết truyền âm trả lời, ngữ khí ngưng trọng.

Lợi hại đến vậy sao?

Phương Vọng không khỏi nhíu mày, nhưng hắn cũng không bị dọa sợ. Cho dù có lợi hại đến đâu cũng là chuyện sau này, kiếp này hắn còn sống sót, còn có Thiên Cung trợ giúp, mọi thứ trong tương lai sẽ vì hắn mà thay đổi!

Cổ trùng cự đại của Lý Hồng Sương đã khiến cho rất nhiều tu sĩ phải quay đầu lại nhìn. Các đệ tử Thanh Thiền Cốc ngay lập tức từ bốn phương tám hướng bay về phía gã như tên bắn, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.

Nhìn điệu bộ này, chỉ riêng đệ tử Thanh Thiền Cốc cũng có ít nhất ba, bốn trăm người, càng chưa nói đến những tu sĩ khác, nếu mục tiêu của bọn họ đều là Phương Hàn Vũ thì phiền toái rồi.

Rầm!

Một tiếng nổ vang cực lớn từ chân trời truyền đến, kèm theo dãy núi rung chuyển, cổ trùng của Lý Hồng Sương lập tức bay về hướng đó.

Chu Hành Thế nhìn về phía Phương Vọng, thầm cầu nguyện Phương Vọng đừng hồ đồ.

"Đi thôi, đi xem chút đi, nếu không phải Phương Hàn Vũ thì rời đi. Ta đã luyện thành Bạch Hồng Độn Thuật mà ngươi dạy ta, rồi!" Phương Vọng khẽ nói.

Chu Tuyết kinh ngạc nhìn hắn. Bạch Hồng Độn Thuật không phải là phi hành thuật đơn giản, cũng không phải là Vô Tức Tự Nhiên Công hay Ngự Kiếm Thuật có thể so sánh với, tiểu tử này đã luyện thành rồi sao?

Nàng biết luyện thành mà Phương Vọng nói không phải đơn giản chỉ là biết cách sử dụng, mà là đại thành!

"Vậy thì đi xem chút đi, dù sao cũng có nhiều tán tu như vậy!" Chu Tuyết quyết định, hai người lập tức ngự kiếm đuổi theo.

Chu Hành Thế cắn răng, chỉ có thể kiên trì đi theo sau.

Hai người này đều điên thật rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK