Cứ như vậy, Phương Vọng đi theo Dương Nguyên Tử đến chủ phong, sư đồ hai người tiến vào Thủy Uyên Điện bái kiến trưởng môn Quảng Cầu Tiên.
Quảng Cầu Tiên nghe Phương Vọng sắp Tố Linh cũng không kinh ngạc, dù sao lão sớm đã biết tộc độ tu hành của Phương Vọng. Lão vuốt râu, cười nói: “Đương nhiên có thể, đi thôi, vừa đúng có một người đang Tố Linh, ngươi cũng đi nhìn một chút.”
Lão đứng dậy, dẫn Dương Nguyên Tử và Phương Vọng đi về phía thiên điện.
Đi qua một hành lang quanh co, bọn họ đến một nơi sâu trong Thủy Uyên Điện. Nơi này nối liền với vách núi, có một thác nước từ trên mây rơi xuống, tạo thành một ao nước nhỏ, trong ao nước có một nam tử cởi trần đang Tố Linh.
Phương Vọng đứng trên hành lang, nhìn thấy bên cạnh có một bộ quần áo cùng một rương sách thì lập tức nhận ra người này chính là nam tử mặc đồ đen cùng thời kỳ với hắn. Gã đội một chiếc nón lá, cả người bọc kín, cho nên hắn không thể nhận ra người này ngay lập tức.
“Người này tên là Chu Hàng Thế, gia nhập Thái Uyên Môn cùng lúc với ngươi, đã từng bại dưới tay ngươi, hôm nay gia nhập mạch thứ 2. Ngươi đừng coi thường gã, gã sắp tạo ra bảo linh Huyền Nguyên rồi.”
Quảng Cầu Tiên vuốt râu, cười nói. Nhìn thấy Thái Uyên Môn ngày càng có nhiều thiên tài xuất hiện, trong lòng lão tràn đầy kiêu ngạo.
Dương Nguyên Tử hừ nói: “Ngươi để gã tới nơi này Tố Linh, là để gã có thể tạo ra bảo linh Địa Nguyên phải không?”
“Người mà, phải có niệm tưởng.”
“Ha ha, thiên tài như Lục Viễn Quân mấy trăm năm cũng khó gặp được, sao có thể dễ dàng gặp được.”
“Hừ, vậy sao? Ngươi không tin tưởng đồ đệ của ngươi sao?”
Phương Vọng nghe được cảm thấy có chút không đúng,vì sao hai người này lại có cảm giác như đang công khai đánh nhau vậy? Chẳng lẽ không hợp nhau à?
Chẳng trách ban đầu chưởng môn muốn ngăn cản hắn đi mạch thứ 3.
Nguy rồi, sẽ không đứng sai đội chứ!
Mạch thứ 3 bị trưởng môn bỏ mặc sao?
Dương Nguyên Tử hừ, nói: “ Đợi một lúc là biết!”
Phương Vọng nhìn chằm chằm vào Chu Hàng Thế. Khuôn mặt của Chu Hàng Thế trông như đang ở độ tuổi 20 hoặc 30, lộ ra một chút thăng trầm. Lúc này, bao quanh gã là những luồng ánh sáng đen đang chảy về phía đỉnh đầu như một vòng xoáy.
Trên đầu gã có một tấm màu đen đang dần ngưng tụ, dần dần đông cứng lại, mơ hồ có kết cấu kim loại, đây chính là bảo linh sao?
Trong lòng Phương Vọng tràn đầy mong đợi, hắn đang đợi bảo linh của bản thân.
Quảng Cầu Tiên và Dương Nguyên Tử cũng không cãi cọ nữa, tập trung xem.
Sau thời gian một nén nhang, tấm màu đen trên đỉnh đầu Chu Hàng Thế đột nhiên động một cái. Một làn khí đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường bị đánh văng ra, quét qua mặt hồ, ngay cả thác nước cũng bị cắt đứt. Thấy sắp đánh vào Thủy Uyên Điện, Quảng Cầu Tiên giơ tay, dùng linh lực của mình để ngăn cản.
Oanh –
Màn khí màu đen đụng vào bức tường sắt vô hình rồi nhanh chóng tản ra. Áo bào của Phương Vọng bị lay động, hai bên tóc mai cũng bị thổi bay lên. Hắn không khỏi nhìn về phía Quảng Cầu Tiên, âm thầm kinh hãi.
Cũng không biết chưởng môn đạt đến cảnh giới nào?
Chỉ riêng khí thế này đã khiến Phương Vọng có cảm giác không dám chống lại.
Trong ao, Chu Hàng Thế từ từ mở mắt. Gã nâng tay phải nên, tấm đen trên đầu nhanh chóng rơi vào tay, gã nở ra nụ cười như đã trút được gánh nặng.
“Bảo linh Huyền Nguyên thượng phẩm, rất tốt, đủ để xếp vào 10 đệ tử hàng đầu của hiện nay.” Quảng Cầu Tiên khen ngợi.
Chu Hàng Thế đứng dậy, hành lễ với Quảng Cầu Tiên, đồng thời cũng chú ý đến Phương Vọng.
Quảng Cầu Tiên nhìn về phía Phương Vọng, cười nói: “Đi đi, đả tọa ở trong ao, vừa vận công, vừa nghĩ đến bảo linh mà ngươi muốn. Linh khí thiên địa ở nơi này sẽ giúp ngươi tạo nên bảo linh của mình.”
Phương Vọng gật đầu rồi đi về phía ao nhỏ. Chu Hàng Thế cũng đi lên, hai người gật đầu với nhau, coi như chào hỏi.
Phương Vọng đả tọa ở giữa ao. Hắn hít sâu một hơi, bắt đầu nhắm mắt vận công.
Sau khi Chu Hàng Thế mặc xong y phục cũng không rời đi mà ở lại xem bảo linh của Phương Vọng.
Thấy ba người nhìn mình, Phương Vọng có chút áp lực trong lòng, nhưng hắn rất nhanh đã bỏ qua được những tạp niệm bên ngoài.
Bắt đầu Tố Linh thôi, không biết là bảo linh phẩm giai gì~~
Theo như tổng cương tu hành, bảo linh bản mệnh được chia từ thấp đến cao là bảo linh Hoàng Nguyên, bảo linh Huyền Nguyên, bảo linh Địa Nguyên, bảo linh Thiên Nguyên. Mỗi một cấp từ thấp đến cao phân thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cùng với tuyệt phẩm, phẩm giai bảo linh cao nhất từ trước đến nay của Thái Uyên Môn cũng chỉ là bảo linh Địa Nguyên hạ phẩm.
Nghe nói bảo linh bản mệnh của vị Lục Viễn Quân kia đã đạt đến bảo linh Địa Nguyên trung phẩm, đã phá với giới hạn trong lịch sử của Thái Uyên Môn. Y cũng là nguyên nhân Thái Uyên Môn được khôi phục như ngày nay.
Tạo ra bảo linh bản mệnh cần linh thạch Thiên Đạo đặc biệt, chỉ có ở trên linh thạch Thiên Đạo mới có thể tạo ra bảo linh bản mệnh, mà dưới cái ao nhỏ chỗ Phương Vọng đang đả tọa là một viên linh thạch Thiên Đạo khổng lồ.
Sở dĩ ở Đại Tề có chín giáo phái lớn hùng bá tu tiên giới là vì bọn họ nắm giữ linh thạch Thiên Đạo có phẩm giai cao nhất, hơn nữa không chỉ một viên, rất nhiều thế gia tu tiên không thể Tố Linh, chỉ có thể để cho con cháu trong gia tộc gia nhập chín giáo phái lớn.
Phương Vọng bắt đầu tưởng tượng đến hình dạng bảo linh bản mệnh của bản thân.
Lựa chọn đầu tiên của hắn là một thanh kiếm, dù sao sát chiêu mạnh nhất của hắn bây giờ là Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết.
Dần dần, quanh thân hắn tràn ra từng tia lửa, bao quanh người rồi ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn, giống như Chu Hàng Thế lúc trước.