Mục lục
Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tranh đấu cùng với thế gia tu tiên!

Các đệ tử của Phương phủ đều bị hù dọa, thậm chí Phương Hàn Vũ cũng vô thức nắm chặt vỏ kiếm.

Chu Tuyết không nói nhiều mà dẫn đầu mọi người tiến lên, thuận theo dòng người, nhóm Phương Vọng cũng theo sau.

Trên đường đi, Phương Vọng cảm nhận được khí tức của những người xung quanh. Không phải ai cũng giống như Chu Tuyết có thể che giấu hơi thở, hắn cảm nhận đợc không ít dao động của linh lực.

Nhiều người đã tu luyện thành linh lực, cũng có những phàm nhân như đệ tử Phương phủ, vì vậy họ cũng không lộ vẻ khác lạ.

Xem ra cái gọi là thế gia tu tiên cũng có phân chia mạnh yếu, có lẽ tổ tiên là một tu tiên giả cũng có thể được coi là một thế gia tu tiên.

Phương Vọng nghĩ như vậy, rất nhanh hắn đã phát hiện một thân ảnh có linh lực cực kỳ hùng hậu, gần như đã đuổi kịp hắn.

Người đó đội mũ rộng vành, mặc bộ đồ màu đen, cõng rương sách, bên hông treo hồ lô. Trang phục cổ quái của người này thu hút sự chú ý của không ít người.

Trấn Thái Uyên có một con đường chính, đi đến cuối cùng là một cái hồ lớn. Cái hồ này được bao quanh bởi các ngọn núi cao xung quanh và trấn Thái Uyên. Mặt hồ có đường kính hơn trăm trượng, nước hồ màu xanh, dưới ánh nắng mặt trời, nước hồ trở nên lấp lánh.

Bên bờ hồ có một loạt nam nữ mặc áo bào thống nhất, dáng người của bọn họ thẳng tắp, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, giống như các đệ tử tiên gia. Có lẽ đó là đệ tử của Thái Uyên Môn. Áo choàng của Thái Uyên Môn lấy màu trắng làm nền, ống tay áo, vai, phần eo và giày đều màu đen, hình thêu tinh xảo.

Chu Tuyết dừng bước, mấy người Phương Vọng cũng dừng lại xung quanh nàng và đưa mắt nhìn xung quanh. Có ít nhất 500 người ở xung quanh, số lượng người vẫn đang tăng lên.

Điều này khiến Phương Vọng cảm khái trong lòng. Khi ở trong thành Nam Khâu, hắn căn bản không biết về sự tồn tại của tu tiên giới, bây giờ rời xa thế tục, lại thấy có rất nhiều người theo đuổi con đường tiên đạo như vậy.

Thành Nam Khâu có thể coi là một trong những thành trì giàu có nhất của Đại Tề, có rất nhiều cao thủ võ lâm đi qua. Phương Vọng đã kết giao với nhiều người như vậy, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến việc tu tiên, từ đó chứng tỏ cho thấy rào cản nhận biết giữa tiên và phàm lớn đến mức nào.

Chu Tuyết không nói gì, trong khi đó những người khác của Phương phủ đang xì xào bàn tán. Phương Hàn Vũ quan sát xung quanh, nhìn như bình tĩnh nhưng Phương Vọng nhận ra tiểu tử này vẫn nắm chặt vỏ kiếm, rõ ràng là cực kỳ lo lắng.

Đợi khoảng nửa canh giờ, số người tụ tập bên bờ hồ đã vượt qua một ngàn, thậm chí còn có những người mà Phương Vọng không thể nhìn thấu được tu vi.

Coong.

Tiếng chuông vang lên một lần nữa, làm cho mọi người bên bờ hồ đều im lặng.

Phương Vọng định thần lại, phát hiện một đệ tử nam đang đánh chuông. Chiếc chuông chỉ to bằng lòng bàn tay, cả vật thể có màu đồng thau, khi dùng que sắt gõ nhẹ lại có hiệu quả rung chuyển núi rừng.

Một đệ tử nam khác tiến lên, trông khoảng 30 tuổi, khí chất nho nhã.

"Ta là đệ tử mạch thứ năm của Thái Uyên Môn, Quan Lâm Phong. Hôm nay ta sẽ chủ đạo khảo hạch nhập môn. Khảo hạch được chia thành hai cửa, cửa đầu tiên là Dẫn Linh. Mọi người lần lượt đến trước mặt và đặt tay lên viên linh thạch trên tay ta. Người nào khiến cho linh thạch tỏa sáng thì ngay lập tức được vào cửa ải tiếp theo."

"Cửa thứ hai nằm phía sau ta. Băng qua hồ này và vượt qua ngọn núi đó, dựa theo bạch hạc trên trời chỉ dẫn, một đường đi lên phía trước. Đường đi gập ghềnh, chỉ cần lớn tiếng hô lên hai chữ ‘từ bỏ’ thì sẽ có người tới cứu các ngươi. Đi càng xa, thành tích càng cao. Hãy nhớ kỹ, không được lệch khỏi hướng bạch hạc chỉ dẫn, nếu chết là tự mình gieo gió gặp bão."

Người tự xưng là Quan Lâm Phong không có ngữ khí kiêu căng, nhưng cách nói chuyện của y mang đến một cảm giác áp bách khó tả.

Phương Vọng nhìn lên, không ngoài dự đoán, trên đỉnh núi phía trước có một con hạc trắng vòng quanh, nhìn xa hơn còn có những con hạc trắng khác trên bầu trời, từ nơi hắn nhìn lại vừa vặn xâu chuỗi thành một đường thẳng.

Nhìn vào hồ lớn trước mắt, các đệ tử của Phương phù đột nhiên trở nên luống cống. Ngoại trừ Chu Tuyết, Phương Vọng và Phương Hàn Vũ, những người khác dù có tập võ cũng chỉ là công phu mèo ba chân, làm sao để băng qua hồ này lại có thể vượt qua ngọn núi cao ít nhất 150 trượng kia?

Chu Tuyết khuyên bảo: "Chỉ cần làm cho viên linh thạch sáng lên là đã được coi như nhập môn rồi, cửa thứ hai là để những người có cơ sở tu tiên đi tranh."

Nghe vậy, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Phương Hàn Vũ nhìn Phương Vọng, hỏi: "Ngự Kiếm Thuật của ngươi có thể bay qua ngọn núi đó được không?"

Phương Vọng nhíu mày cười hỏi: "Sao? Muốn ta đưa ngươi đi à?"

Nghe vậy, Phương Hàn Vũ trợn trắng mắt, tức giận nói: "Làm sao có thể? Ta chỉ hỏi thôi, ta không cần ngươi đưa đâu, ngươi cũng đừng đưa người khác đi. Việc mang theo người khác cùng ngự kiếm phi hành sẽ tiêu hao lượng linh lực rất lớn, ngươi hãy cố gắng làm vẻ vang Phương phủ."

Lời này cũng như lời nhắc nhở những đệ tử khác của Phương phủ.

Phương Vọng lắc đầu cười, không nói nữa.

Cùng lúc đó, đã có người đến chỗ Quan Lâm Phong và nhanh chóng xếp thành một hàng dài. Chu Tuyết mang theo đám người bắt đầu xếp hàng.

"Qua!"

Tiếng của Quan Lâm Phong từ phía trước vang lên. Ngay sau đó, Phương Vọng nhìn thấy một nam tử nhún người nhảy lên, một thanh kiếm từ túi trữ vật bên hông bay ra, nhanh chóng phình to rồi rơi xuống dưới chân y, đưa y bay về phía chân trời.

Cảnh này làm không ít người xôn xao, khiến họ càng ngưỡng mộ Thiên Uyên Môn hơn.

Một thiếu niên tên Phương Mạc của Phương phủ cảm thán: "Nắm giữ Ngự Kiếm Thuật chẳng phải là có thể đạt được thành tích cao nhất sao?"

Chu Tuyết liếc y một cái, nói: "Làm sao có thể đơn giản như vậy, làm sao ngươi biết con đường xa bao nhiêu, trên trời có yêu vật hay tinh quái cản trở không?"

Phương Mạc nghe xong không khỏi gãi đầu, gượng gạo cười một tiếng.

Khảo hạch cửa thứ nhất diễn ra với tốc độ rất nhanh. Bình quân mỗi người mất mười hơi thở. Mấy người Phương Vọng sắp xếp ở vị trí cuối cùng, đang kiên nhẫn chờ đợi.

Dưới sự sắp xếp của Chu Tuyết, Phương Vọng đứng thứ nhất, còn nàng đứng cuối cùng, để dễ dàng để ý những người khác.

Thấy nàng chu đáo như vậy khiến Phương Vọng nghi ngờ liệu nàng có phải là một ma tu thật không.

Một ma tu có thể trở thành Tiên Tôn sao?

Không phải nàng chỉ hù dọa mình đấy chứ?

Phương Vọng nghĩ thầm trong lòng. Hắn nhận thấy mình càng ngày càng không hiểu thấu Chu Tuyết. Nàng này sau khi thích nghi với việc trùng sinh đã trở nên cao thâm mạt trắc giống như những ngày gần đây, mỗi khi đến đêm khuya, hắn đều nghe thấy tiếng bước chân của Chu Tuyết đi ra khỏi phòng, không biết đi làm cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK