Phương Vọng dùng tốc độ cực nhanh né tránh ánh sáng vàng tập kích, không ngừng di chuyển đến gần đạo sĩ áo xanh. Đạo sĩ áo xanh nhìn thấy lá bùa của mình không thể gây thương tổn cho Phương Vọng thì cũng không bất ngờ, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Khi Phương Vọng nhìn thấy khoảng cách giữa mình và đạo sĩ áo xanh không đến tám bước liền ném bảo kiếm trong tay ra ngoài.
Lực tay của hắn cực kỳ mạnh mẽ, ở khoảng cách này, gần như vừa ra tay là có thể đâm trúng đạo sĩ áo xanh. Thế nhưng ‘keng’ một tiếng, bảo kiếm bị văng ra.
Một luồng ánh sáng vàng xuất hiện trong mắt Phương Vọng. Chỉ thấy cả người đạo sĩ áo xanh phát ra hào quang óng ánh, tựa như một lớp giáp ánh sáng đánh văng kiếm của hắn ra xa.
Phương Vọng nhìn chăm chú, trên ngực đạo sĩ áo xanh lộ ra một góc màu vàng. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được ánh sáng đang trào ra và bao trùm toàn thân gã.
Vút! Vút! Vút …
Từng đợt âm thanh xé gió truyền đến, sáu chiếc phi tiêu màu bạc xẹt qua bên tai Phương Vọng, lập tức lao về phía đạo sĩ áo xanh.
Lúc này đây, đạo sĩ áo xanh không đón đỡ mà lắc mình tránh né.
Trước khi tiếp đất, gã nhanh tay thi triển một pháp thuật. Phất trần vung lên, lôi điện như rắn xuất hiện trong không khí, mang theo khí thế không thể đỡ nổi lao về phía Phương Vọng.
Phương Vọng nhảy lên tránh né, lôi điện đánh nát phi tiêu bạc rồi xuyên thủng mặt đất, sức công phá kinh người.
Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện ra Chu Tuyết vậy mà cũng tham chiến. Nàng đã lao đến trước mặt đạo sĩ áo xanh, trong tay cầm một thanh chủy thủ, trực tiếp đối đầu. Tốc độ của nàng cực kỳ nhanh, khiến cho đạo sĩ áo xanh không làm cách nào để thoát ra được.
“Nàng chỉ mới sống lại bảy ngày lại có được thân thủ như vậy…” Phương Vọng âm thầm kinh hãi.
Trước khi sống lại, Chu Tuyết chính là một thiếu nữ quanh năm ở yên trong nhà, thế nhưng thân thủ hiện tại của nàng đã vượt xa những cao thủ nhất lưu bình thường rồi.
Chẳng lẽ Chu Tuyết cũng giống như hắn, bí mật luyện võ?
Hay là thủ đoạn của Tiên Tôn đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn?
Đạo sĩ áo xanh tiếp tục phóng ra lôi điện, thế nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, thân thủ của Chu Tuyết lại không bằng Phương Vọng nên trong quá trình tránh né đã bị đánh trúng sau lưng. Máu tươi phun ra, nàng vung tay áo, một đám bụi xanh nhạt bay ra, nháy mắt đã bao phủ đạo sĩ áo xanh.
Chu Tuyết vừa ngã xuống đất lập tức nhìn về phía Phương Vọng.
Phương Vọng hiểu ý, chân đạp Tuyệt Ảnh Bộ, nhanh chóng lao đến, sau đó nâng tay đánh ra một chưởng. Chân khí mênh mông cuồn cuộn kèm theo tiếng rồng ngâm vang lên. Một luồng chân khí hình rồng phóng ra, mang theo lực lượng vạn quân đánh lên người đạo sĩ áo xanh, khiến gã bay ra xa. Đạo sĩ áo xanh giống như diều đứt dây, bay ra hơn mười trượng mới hung hăng đập vào đống đổ nát bên dưới.
"Đó có phải là... Chân Long Chưởng đã từng có uy danh hiển hách trên giang hồ không?"
Phương Triết trừng lớn đôi mắt, khó có thể tin hô lên, Phương Hàn Vũ ở bên cạnh y cũng kinh ngạc không kém.
Chân Long Chưởng cũng không phải là tuyệt học hiếm có, chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể tìm được. Thế nhưng Chân Long Chưởng rất khó tu luyện, đưa mắt nhìn khắp võ lâm cũng không tìm ra được ai có thể hoàn toàn nắm giữ được Chân Long Chưởng.
Phương Vọng thu chưởng, nhanh chóng đi đến trước mặt Chu Tuyết. Dưới thân nàng là một vũng máu lớn, vô cùng thê thảm.
"Sức mạnh của người tập võ không thể giết được gã. Tìm cách rắc chất độc lên miệng vết thương của gã... dùng độc giết chết gã..."
Không chờ đối phương mở miệng, Chu Tuyết đã chống người lên, run rẩy nói rồi từ trong lồng ngực lấy ra một túi giấy nhỏ.
Phương Vọng không nhận mà hỏi nàng: “Không giết được gã, vậy có thể đả thương gã không?”
Chu Tuyết nhíu mày, nói: “Đương nhiên là có thể, gã cũng chỉ là tu sĩ Dưỡng Khí Cảnh mà thôi, thế nhưng ta hiện giờ rất khó…"
Ầm!
Nàng còn chưa nói xong, phía sau liền truyền đến tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, từng cơn gió mãnh liệt nổi lên.
Phương Vọng nheo mắt, Chu Tuyết cũng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy khí đen cuồn cuộn từ trong phế tích bay ra. Một lá cờ đen dựng lên, xung quanh là rất nhiều đá sỏi bụi mù bay lơ lửng, mơ hồ có thể nhìn thấy cả quỷ hồn.
Lá cờ đen kéo lên trời, đạo sĩ áo xanh run rẩy đứng dậy. Tóc gã rối bù, toàn thân bê bết máu, áo bào rách nát, vô cùng chật vật, miệng vết thương thậm chí còn rỉ máu đen. Gã chăm chú nhìn Phương Vọng, tức giận hét lên: "Phàm nhân, sao ngươi dám đả thương ta!"
Sau khi bị Chân Long Chưởng đánh trúng, gã đã hoàn toàn xác định Phương Vọng không phải tu sĩ, chỉ là một tên võ phu mà thôi!
Bị một phàm nhân đả thương là điều khiến cho đạo sĩ áo xanh vô cùng nhục nhã. Trong cơn giận dữ, gã bước từng bước đi đến, lá cờ đen trên đỉnh đầu lơ lửng bay theo gã. Âm thanh gào khóc thảm thiết vang lên khiến cho người của Phương phủ ẩn mình dưới bóng tối lâm vào khủng hoảng.
"Đó là Phần Hồn Phiên, đừng chạm vào quỷ khí của nó, nếu không thì ngươi sẽ bị đoạt hồn, mặc gã xử lý!"
Chu Tuyết cắn răng nói, đồng thời vắt óc bắt đầu nghĩ biện pháp đối phó.
"Còn ngươi, nha đầu độc ác, ngươi đã rải loại độc gì lên người ta? Tốt lắm, ta sẽ trả lại gấp trăm lần!" Đạo sĩ áo xanh dùng ánh mắt tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm Chu Tuyết. Cơ thể gã run rẩy, máu độc không ngừng trào ra khỏi vết thương. Rõ ràng là gã đang phải chịu đựng nỗi đau không thể tưởng tượng được.
Phương Vọng nhìn thấy đối phương run rẩy bước đến, ánh mắt trở nên cực kỳ nguy hiểm. Hắn chậm rãi nâng tay phải lên.
"Ngươi có thể bị phàm nhân gây thương tích, chứng tỏ ngươi cũng chỉ là phàm nhân."
Phương Vọng giễu cợt, âm thanh vang dội. Đạo sĩ áo xanh nghe thấy vậy, sát ý trong mắt càng sâu.
Đạo sĩ áo xanh lạnh giọng nói: "Tốt lắm, ta sẽ không để ngươi chết nhẹ nhàng như vậy, ta phải lột da của ngươi, rút gân ngươi, tra tấn linh hồn ngươi, khiến cho. . ."
Gã vừa nói vừa đến gần hai người Phương Vọng, thế nhưng gã còn chưa nói xong, tay phải của Phương Vọng bỗng nhiên dựng ngón trỏ và ngón giữa lên, hai ngón khép lại, dùng tay làm kiếm, cách không điểm lên người đạo sĩ áo xanh.
Đạo sĩ áo xanh lộ ra một nụ cười mỉa mai, sau đó đồng tử đột nhiên co rút, vô thức quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy thanh kiếm vừa rơi xuống đất đột nhiên lại bắn lên, hóa thành một luồng sáng lạnh lẽo, lấy tốc độ mà mắt thường khó có thể bắt kịp lao đến.
Đạo sĩ áo xanh vốn đã chịu trọng thương nên hoàn toàn không thể né tránh được.
Ầm---
Thanh kiếm đâm từ phía sau đầu của đạo sĩ áo xanh, xuyên vỡ đầu gã. Thanh kiếm tỏa sáng rực rỡ, sau đó bay về phía Phương Vọng rồi lơ lửng trước mặt hắn. Sau đó, nó nhanh chóng quay kiếm lại, đặt chuôi kiếm vào tay phải của Phương Vọng, chẳng khác gì một sinh vật sống.
Chứng kiến cảnh tượng này, mặt Chu Tuyết đờ đẫn. Những người của Phương phủ đang theo dõi trận chiến từ xa đều nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của Phương Vọng, tất cả đều có vẻ mặt như nhìn thấy ma, trợn mắt há hốc mồm.
Phương phủ lâm vào yên tĩnh!