Trong rừng cây rậm rạp, Phương Vọng cõng Phương Hàn Vũ trên lưng, trước mặt là Chu Tuyết dẫn đường, đến cả Chu Hành Thế cũng đã bị Chu Tuyết đuổi về Thái Uyên Môn. Trước khi đi, Chu Tuyết nói riêng với Chu Hành Thế một hồi, sau khi nói xong, Phương Vọng phát hiện Chu Hành Thế biến thành người lo được lo mất, lúc rời khỏi cũng không nhìn hắn một cái. “Đi ra đi, đi theo lâu như vậy!” Chu Tuyết bỗng dừng lại, mở miệng nói. Phương Vọng cũng không kinh ngạc. Từ mấy tiếng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.