“Còn chưa biết tên và thân phận của ngươi...” Chu Tuyết nhìn Phương Vọng, ấm giọng hỏi.
Đang đắm chìm trong mộng tu tiên, Phương Vọng nghe được câu hỏi của nàng, không khỏi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Ta tên Phương Vọng, phụ thân là Phương Dần.”
“Đúng rồi, trước khi ngươi trọng sinh, vào cái đêm diệt môn đấy biểu hiện của ta như thế nào?”
Câu hỏi của Phương Vọng khiến suy nghĩ của Chu Tuyết quay trở về hiện thực.
Với bản lĩnh của hắn, chắc là song quyền khó địch tứ thủ, bị mài dần đến chết nhỉ?
Phương Vọng suy nghĩ, sau đó nghe thấy Chu Tuyết nói: “Ta không có ấn tượng về ngươi, chắc là ngươi chết trong đêm diệt môn đó. Sau đêm đó, trong số mấy người Phương phủ sống sót cũng không có ngươi.”
Ta đường đường là Thập Tam công tử ¬của Phương phủ mà ngươi không có ấn tượng gì ư?
Phương Vọng cảm thấy bản thân bị xúc phạm, nhưng những gì Chu Tuyết nói sau đấy khiến hắn có cảm giác như bị kết án tử hình. Cứ nghĩ đến những người mà bản thân quan tâm đều sẽ chết, trái tim hắn thắt lại.
“Tâm sự về cái đêm diệt môn mà ngươi nói đi, xem nên xử lý như nào.” Phương Vọng nghiêm túc nói.
Có thể diệt Phương phủ, hoặc là một đại quân tấn công vào thành, hoặc là môn phái võ lâm lẻn vào Phương phủ, hơn nữa còn là nhiều cao thủ cùng nhau hành động. Gia đinh trong Phương phủ cũng có không ít cao thủ giang hồ đã về ở ẩn.
Chu Tuyết vén tóc bên tai, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Buổi tối bảy ngày sau, Phương phủ sẽ gặp tai họa, kẻ thù đều là những người luyện võ. Sáu người trong số họ đến từ Hoàng Thành, là cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh của Đại Tề, còn có một người khác là tu tiên giả. Hầu hết người trong Phương phủ đều chết dưới tay gã, trong tay gã có một dị bảo có thể hấp thu linh hồn của người chết.”
Tu tiên giả!
Trái tim Phương Vọng chìm xuống, thông qua tu hành Ngự Kiếm Thuật, hắn đã hiểu sự khác biệt giữa một người học võ và tu tiên giả. Mặc dù hắn đã bước vào ranh giới võ lâm thần thoại, đối phó với những tu tiên giả không rõ danh tính vẫn có áp lực rất lớn.
“Khác biệt giữa tu tiên giả kia với người học võ thuật lớn như thế nào?” Phương Vọng nhìn Chu Tuyết hỏi.
Chu Tuyết thở dài, nói: “Gã ta ở trong tu tiên giới chỉ là tầng dưới chót mà thôi, nhưng đặt trong võ lâm lại có thể bất khả chiến bại. Một trăm vị cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh liên thủ cũng không phải là đối thủ của gã ta.”
“Vậy nếu như nắm chắc Ngự Kiếm Thuật, có thể giết gã ta không?” Phương Vọng hỏi.
Chu Tuyết nhìn hắn đầy kì quái, nói: “Còn xem trình độ luyện tập đến đâu, tất cả tu tiên giả đều biết dùng Ngự Kiếm Thuật, nhưng tu sĩ cấp thấp như gã ta thì chỉ có thể miễn cưỡng ngự kiếm. Ngươi đừng nghĩ nữa, trong bảy ngày ngươi không thể nào nắm chắc Ngự Kiếm Thuật đâu, càng đừng nói đến là luyện Ngự Kiếm Thuật đến mức có thể giết được tu tiên giả.”
Phương Vọng nghe xong, trong lòng đại khái hiểu rõ, nhưng mà hắn chưa từng đối mặt với tu tiên giả, không thể bất cẩn được.
“Trong bảy ngày này, ta không thể lần nữa lấy được phương pháp tu tiên, nhiều nhất thì luyện chế một ít thuốc độc. Ngươi là con trai của Ngũ thúc, có quan hệ thân cận với phủ chủ hơn, ngươi thử nghĩ cách thuyết phục đi. Cho dù không thể khuyên Phương phủ trốn khỏi thành Nam Khâu thì chuẩn bị sớm cũng là điều tốt.” Chu Tuyết nói nghiêm túc.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng mới nhận ra bản thân trước đây quá bất cẩn, chỉ quan tâm đến việc cứu Phương phủ mà lại quên mất địa vị của Phương phủ và thân phận của bản thân mình. Là một phủ Quốc Công, Phương phủ không thể chạy khỏi thành Nam Khâu. Hơn nữa sau khi trốn thoát còn nguy hiểm hơn, xung quanh không có người dân, tình hình của Phương phủ lại càng nguy hiểm hơn.
Phương Vọng gật đầu, sau đó nhắc nhở: “Chuyện trùng sinh quá hoang đường, sau này đừng nói nữa, cho dù là khi ở một mình cũng không được nói. Nếu như chuyện này truyền đến tai tu tiên giả sẽ càng nguy hiểm hơn.”
Nếu như Phương Vọng trùng sinh, hắn sẽ giấu kín chuyện trọng sinh này ở trong lòng, giống như chuyện hắn xuyên không vậy.
Chu Tuyết chậm rãi gật đầu, ánh mắt nhìn Phương Vọng cũng trở nên khác biệt.
Phương Vọng bị ánh mắt của nàng làm cho sợ hãi, không phải nàng muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?
Sau đó, hai người nói chuyện một hồi. Sau khi thiết lập ý tưởng đại khái và kế hoạch hành động, Chu Tuyết thúc giục: “Phương Vọng, mau đi đi, chuẩn bị sớm một chút, ta cũng chuẩn bị bắt đầu đây.”
Phương Vọng vốn đã muốn tu luyện công pháp tu tiên từ lâu, nhưng nhìn ánh mắt đối phương ngày càng vi diệu, hắn chỉ có thể gật đầu, đứng dậy và rời đi qua cửa sổ.
Chu Tuyết nhìn dấu giày in trên bệ cửa sổ, bản thân ngồi trên ghế một lúc lâu.
..........
Đến đêm, Phương phủ sáng rực.
“Cái gì, có người muốn tàn sát cả Phương phủ chúng ta?”
Phương Dần có khí chất tao nhã của một thư sinh đặt bát đũa xuống, giận dữ hỏi lại. Mẫu thân của Phương Vọng sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch, mà trong phòng không có hạ nhân, trước khi nói chuyện đã bị Phương Vọng kiếm cớ đuổi đi rồi.
Phương Vọng cau mày nói: “Tháng trước, ta nghe hiệp khách giang hồ nói qua chuyện này, cứ nghĩ là chuyện vô căn cứ, cho đến hôm nay hỏi Chu Tuyết, vừa nãy đã nhận được xác thực. Có một cao thủ thần bí đã lẻn vào phủ lặng lẽ nói cho nàng ấy, kích thích nàng. Nàng ấy trong lúc cấp bách, mới đi hỏi thăm khắp nơi.”
Phương Dần hừ một tiếng: “Cao thủ đó vì sao lại tìm nàng mà không tìm ta, không tìm bốn vị bá bá của con?”
Phương Vọng lắc đầu nói: “Ta nào biết đâu, nhưng mà phụ thân nghĩ đi, ta đã nghe qua mà Chu Tuyết cũng nhận được tin tức này. Thà rằng tin có chuyện gì đó còn hơn không, Phương phủ không thể gánh chịu hậu quả như vậy.”
Nghe xong, sắc mặt của Phương Dần sầm xuống, sau khi xuy sét, y đập bàn để lại một câu rồi rời đi: “Ta đi tìm gia gia của con.”
Khương mẫu thân thở dài, vừa gắp thức ăn cho Phương Vọng vừa dặn dò: “Vọng nhi, thường ngày ít giao đấu với mấy nhân sĩ giang hồ đó lại, nguy hiểm quá.”
“Ta biết rồi, mẫu thân à, sau này ta sẽ không vậy nữa.” Phương Vọng mỉm cười đáp lại.
Đợi sống sót qua tai họa này, hắn sẽ theo đuổi tiên đạo. Võ lâm vớ vẩn gì chứ, không vào nữa, muốn vào thì cũng phải vào tu tiên giới.
Sau khi ăn xong, Phượng Vọng đợi ở đại sảnh. Phương Dần đi cả tiếng mới quay lại, mặt y rất nghiêm túc.
Đối mặt với con trai thông minh và hiểu chuyện từ nhỏ, y không hề che giấu.
“Gia gia con đã tin và chuẩn bị nghiêm phòng rồi. Chuyện này con không cần lo nữa, có chúng ta ở đây, Phương phủ sẽ không xảy ra chuyện gì được.”
Nghe được lời này, Phương Vọng mới yên tâm, sau đó cáo từ rời đi.
Đêm nay, Phương Vọng hiếm khi nằm mơ. Hắn mơ thấy bản thân ngự kiếm ngao du khắp đất trời, trở thành chân tiên tự do trong nhân gian và sống một cuộc sống hạnh phúc.