Mục lục
Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc lâu sau.

Số lượng đệ tử nhập môn nơi đây đã vượt qua 50 người, Phương Vọng âm thầm kinh hãi.

Chỉ riêng ở đây đã có 50 người, cộng thêm những người đã đi trước, có ít nhất 500 người đã vượt qua khảo hạch nhập môn. Đây chỉ là trấn Thái Nguyên, vậy thì thành Thái Uyên chắc chắn sẽ thu nhận càng nhiều đệ tử, cứ 5 năm lại chiêu mộ hàng nghìn đệ tử?

"Đây chính là lí do ta lựa chọn Thái Uyên Môn. 100 năm sau, Thái Uyên Môn sẽ trở thành giáo phái mạnh nhất Đại Tề."

Âm Thanh của Chu Tuyết truyền đến. Nàng sử dụng thuật truyền âm, Phương Vọng nghe được không khỏi quay đầu nhìn nàng.

Giáo phái mạnh nhất?

Phương Vọng tin điều đó, dù sao Chu Tuyết cũng là người trọng sinh. Hắn càng thêm mong đợi những năm tháng tu hành ở Thái Uyên Môn.

Một lúc sau, một con hạc trắng từ trên trời bay xuống, trên lưng hạc có một lão giả mập mạp đang nằm. Lúc nãy Phương Vọng có chú ý đến con hạc trắng này, nhưng không thấy trên lưng nó có người.

Hạc trắng đáp xuống đất, lão giả mập mạp chậm rãi ngồi dậy. Tuy lão mặc đạo bào của Thái Uyên Môn nhưng trông dở dở ương ương, rất lười biếng, không hề có phong thái của tiên gia.

Vừa nhìn thấy khí chất của đối phương, trong lòng Phương Vọng lập tức nhận định lão là một cao nhân.

Người này nhất định rất mạnh!

Lão giả mập mạp vuốt vuốt râu, liếc nhìn mọi người có mặt ở đây rồi cười nói: "Không tệ, tổng cộng có 52 người, xem ra Thái Uyên Môn sắp được phục hưng rồi. Nếu các ngươi có thể đi tới đây thì các ngươi đã có thể trở thành đệ tử của Thái Uyên Môn.

"Trong Thái Uyên Môn, đãi ngộ và địa vị từ thấp đến cao có thể chia thành đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử phân mạch, đệ tử trì kiếm và đệ tử thân truyền. Đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn đều có thể lựa chọn một mạch để tu hành, nhưng phải bắt đầu từ công việc tạp dịch. Đệ tử phân mạch có thể trực tiếp chọn một vị sư phụ dựa trên mạch phong mà các ngươi lựa chọn."

Mọi người chăm chú lắng nghe, lão giả mập mạp hài lòng mỉm cười.

"Trước hết ta tự giới thiệu một chút, ta là trưởng lão cung phụng của một mạch, các ngươi có thể gọi ta là Tham Thụy chân nhân*. Các ngươi đừng cho rẳng tên ta buồn cười, ở tu tiên giới, đó là một cái tên rất hiển hách. "

(Tham thụy = ham ngủ/mê ngủ)

Lão giả mập mạp Tham Thụy chân nhân đắc ý cười nói.

Một thanh niên mặc áo xanh trên mặt lộ vẻ kính nể và sùng bái, chắp tay hành lễ nói: “Tại hạ đã từng nghe thấy uy danh của Tham Thụy chân nhân. Nghe đồn trong trận đại chiến chính ma 100 năm trước, một mình ngài cầm kiếm đánh vào núi Cổ Ma, giết chết hơn ngàn ma đầu. Trận chiến đó đã làm giảm đi rất nhiều sĩ khí của ma đạo, vì vậy mới có thể nhanh chóng giành lại hòa bình.”

Tham Thụy chân nhân nghe thấy lời này liền nâng cằm lên, dùng lỗ mũi nhìn người.

Cố Ly liếc nhìn thanh niên mặc áo xanh một cái, tuy rằng có mạng che mặt nhưng trong mắt của nàng vẫn lộ rõ vẻ khinh thường.

Hầu hết trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ, rất hiển nhiên là lần đầu tiên nghe được truyền thuyết này.

Phương Vọng thầm nghĩ quả nhiên là một cao nhân!

Phỏng chừng lão là một trong những người mạnh nhất của Thái Uyên Môn, bình thường nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng vào thời điểm quan trọng nhất định sẽ rất mạnh.

"Được rồi, chúng ta quay lại việc chính thôi. Các ngươi đã trở thành đệ tử phân mạch, bây giờ đã có thể cạnh tranh vị trí đệ tử trì kiếm và đệ tử thân truyền." Tham Thụy chân chân giả vờ ho một tiếng rồi nghiêm mặt nói.

Một nữ tử không khỏi hỏi: "Chúng ta có thể trực tiếp tranh vị trí đệ tử thân truyền sao? Chín giáo phái lớn cũng chưa từng có tiền lệ như vậy."

Những đệ tử thế gia khác đều khe khẽ nghị luận, có vẻ rất phấn khích.

Tham Thụy chân chân tự hào nói: "Trước đây là như vậy, nhưng sau này sẽ khác. Thái Uyên Môn phá vỡ quy tắc chỉ để giúp những nhân tài phát triển tốt hơn. Các ngươi đều đã tu luyện được đến Dưỡng Khí Cảnh nên đã có đủ tư cách để cạnh tranh rồi. Nếu các ngươi muốn trở thành đệ tử thân truyền có thể bước ra, một mình đấu với những người khác, nếu thắng sẽ trở thành đệ tử thân truyền. Mà năm người có thành tích tốt nhất có thể trở thành đệ tử trì kiếm."

Một mình chiến đấu với mọi người!

Lời này vừa nói ra, mọi người đều im lặng.

Phương Vọng không khỏi liếc nhìn Chu Tuyết, dùng ánh mắt hỏi xem nàng có muốn tranh đoạt hay không.

Chu Tuyết chậm rãi gật đầu, nhưng lông mày hơi nhíu lại, hiển nhiên là không kịp chuẩn bị.

Chẳng lẽ kiếp trước nàng không phải là đệ tử của Thái Uyên Môn?

Trong lòng Phương Vọng không khỏi nghi ngờ. Hắn bắt đầu hoài nghi Chu Tuyết có dã tâm với Thái Uyên Môn.

Cố Ly hỏi: "Xin hỏi trưởng lão, nếu có nhiều người muốn làm đệ tử thân truyền thì sẽ do ai một mình chiến đấu với mọi người?"

Câu hỏi này khiến mấy chục người đều gật đầu, những người dám gật đầu đều tỏ ra vẻ rất tự tin.

Tham Thụy chân chân cười như không cười nói: “Cái này phải xem các ngươi. Đệ tử thân truyền có quyền chấp pháp và quản lý các đệ tử cùng mạch, vì vậy phải có năng lực phục chúng."

Cố Ly lập tức tiến lên một bước, nói: "Ta gọi là Cố Ly, ta đến từ Cố gia ở Lạc Bắc, ta đã tu tiên được 12 năm, đã đạt đến Dưỡng Khí Cảnh tầng chín. Ta học được Ngũ Thánh Kiếm Pháp từ phụ thân ta là Cố Thiên Hùng, ta muốn làm đệ tử thân truyền, ai không đồng ý?”

Cố gia ở Lạc Bắc!

Hầu hết những người có mặt đều không khỏi xôn xao, điều này khiến Phương Vọng tò mò, Cố gia ở Lạc Bắc lớn mạnh đến mức nào?

Nam tử mặc áo đen đội mũ rộng vành khoanh hai tay trước ngực, hậm hực nói: “Cố gia ở Lạc Bắc quả thật có tư cách, vậy thì ta sẽ nhường cho ngươi cơ hội này, ta thật muốn xem Kiếm Pháp Ngũ Thánh có thể đánh bại kẻ địch cùng cảnh giới hay không.”

Nam tử mặc áo đen nói như vậy, càng không có ai dám đứng ra.

Phương Vọng trong lòng thở dài, không biết Phương gia ở Nam Khâu khi nào có thể có uy phong được như vậy?

"Nào nhanh lên, làm đệ tử thân truyền có những chỗ tốt mà ngươi không thể tưởng tượng được đâu. Tư chất và thể chất của ta không bằng ngươi, nhưng ta có rất nhiều cơ hội tranh đoạt cơ duyên. Nhưng ngươi lại khác, con đường tu tiên của ngươi dù sao vẫn không thể luôn dựa vào ta. Trừ khi ngươi cũng muốn trở thành ma tu. Về phần Cố gia ở Lạc Bắc, nhiều nhất 20 năm nữa cũng sẽ bị tiêu diệt, không đe dọa được ngươi!" Chu Tuyết truyền âm đến.

Phương Vọng đã chuẩn bị từ lâu, không cần Chu Tuyết thúc giục, hắn cũng sẽ đứng ra. Chẳng qua, lời nói của Chu Tuyết lại giúp hắn cảm thấy bớt gánh nặng.

Nghĩ rồi, Phương Vọng đứng lên nói: "Ta không đồng ý!"

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào hắn, khiến lòng hắn run lên, nhưng hắn vẫn giả vờ bình tĩnh nhìn chằm chằm Cố Ly.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK