Sau khi sống lại, nàng quyết định bản thân không chỉ tu tiên mà còn dẫn dắt Phương phủ tu luyện. Sự phản bội ở kiếp trước khiến nàng nhận ra rằng dù có cường đại đến đâu mà không có thế lực nào đáng tin cậy thì kết cục cuối cùng vẫn là cái chết mà thôi.
Ngoại trừ công ơn Phương phủ đã nuôi dưỡng nàng thì cũng bởi vì Phương phủ xuất hiện một tài năng như Phương Vọng, rất đáng để nàng bồi dưỡng.
Chu Tuyết nhắm mắt lại, tranh thủ lúc dưỡng thương, nàng phải sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Nàng nhận ra trọng sinh không chỉ đơn giản là thay đổi những điều tiếc nuối mà nàng còn có thể bước lên một vị trí cao hơn kiếp trước. Những cơ duyên bị bỏ lỡ trong ký ức chỉ cần lên kế hoạch chuẩn bị thì chắc chắn sẽ đạt được!
Ngoài ra, chuyện trọng sinh không thể để lộ được, đây chính là bí mật lớn nhất của nàng.
Trước khi trọng sinh, cho dù là ở thượng giới, nàng cũng chưa từng nghe nói chuyện ly kỳ như vậy. Nàng suy bụng ta ra bụng người, nếu thật sự có ai đó tin rằng có người trọng sinh, có lẽ kẻ đó điên rồi.
…
Trở về phòng, Phương Vọng ngồi xuống bên cạnh bàn, thúc dục Huyền Dương Thần Kinh hấp thu linh khí thiên địa.
Không hề có trở ngại cũng không cần phải thích ứng. Gần như là trong nháy mắt, xung quanh hắn hình thành một cơn lốc xoáy, linh khí trong suốt từ trong trời đất tràn vào cơ thể hắn, đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Tu luyện trong Thiên Cung cũng sẽ có cảm giác như vậy, thế nhưng không thể nào mãnh liệt bằng cảm giác của cơ thể.
Hắn đắm chìm trong cảm giác dễ chịu do tu luyện dẫn khí mang lại, không thể thoát ra được.
Huyền Dương Thần Kinh tầng chín viên mãn vô cùng cường đại. Phương Vọng không biết tiến độ tu luyện của những người khác như thế nào, thế nhưng hiện tại hắn cảm thấy khá vui vẻ, bên trong đan điền đã ngưng tụ ra linh lực Huyền Dương.
Một lúc lâu sau, hắn thành công bước vào Dưỡng Khí Cảnh tầng nhất.
Sau một ngày một đêm, hắn đã đạt đến Dưỡng Khí Cảnh tầng hai.
Những ngày sau đó, Phương Vọng vẫn luôn ở yên trong nhà, tập trung dẫn khí. Ban đầu phụ mẫu hắn còn đến thăm, nghe nói hắn đang tu luyện thì không dám làm phiền nữa mà mỗi ngày chỉ để cho nha hoàn mang đồ ăn vào.
Sau trận chiến đêm đó, địa vị của Phương Vọng ở Phương phủ đã tăng lên nhanh chóng, trở thành niềm tự hào của toàn bộ Phương phủ, tuy nhiên việc tu tiên cũng không được lan truyền ra ngoài. Phương Mãnh còn ra lệnh cấm truyền bá sự tồn tại của yêu đạo, chỉ nói rằng Phương phủ đã bị một nhóm cao thủ võ lâm thần bí tấn công.
…
Bên trong thư phòng yên tĩnh.
Hoàng đế Đại Tề ngồi trên ghế, trên tay cầm một quyển sách cổ, thoạt nhìn y chỉ mới ngoài 20, vô cùng trẻ tuổi.
Một vị lão thần bước vào, đi đến trước bàn cúi người hành lễ.
"Bệ hạ, kế hoạch Nam Khâu thất bại, tiên sư mà thần thỉnh đến cũng đã chết." Lão thần nhẹ giọng nói. Lão mặc quan phục, người hơi béo, đỉnh đầu bạc phơ, sắc mặt vẫn chưa từng thay đổi.
Hoàng đế Đại Tề nghe vậy, tay phải cầm sách cổ run lên, chậm rãi đặt sách xuống, khuôn mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm lão thần, nói: "Không phải ngươi nói là không hề có sơ hở sao?"
Lão thần thở dài nói: “Có thể giết chết tiên sư, tức là Phương phủ cũng có thực lực ngang ngửa, hoặc là có thực lực tương đương bảo vệ bọn họ. Thần quả thực đã tính toán sai lầm, tưởng rằng sẽ không có bất kỳ sơ hở nào, thế nhưng cũng không sao cả. Thần đã viết một lá thư cho vị kia, trước khi xảy ra chuyện này, y đã hứa với thần rằng sẽ không xảy ra sự cố, nói vậy hẳn là y sẽ tự mình giải quyết vấn đề.”
Hoàng đế Đại Tề quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Lực lượng tu tiên, trường sinh bất tử… Trẫm muốn bước vào cánh cửa này, thế nhưng đã hi sinh nhiều như vậy mà vẫn chưa thành công. Phương phủ dựa vào cái gì mà được lực lượng tu tiên bảo vệ?"
Lão thần không trả lời. Lão cũng không thể nghĩ ra được, thậm chí còn không dám phái người đi điều tra Phương phủ, sợ rằng đánh rắn động cỏ.
Rất lâu sau.
Hoàng đế Đại Tề thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào lão thần, nói: "Tạm thời cứ như vậy đi, việc này trẫm không biết, giải quyết cho sạch sẽ."
Lão thần gật đầu.
Hoàng đế Đại Tề vẫy tay áo, lão thần lập tức hành lễ rời đi.
"Thiên hạ đều nói hoàng quyền là tốt, thế nhưng hoàng quyền có cường đại đến đâu cũng không thể so sánh được với trường sinh bất lão."
Trong thư phòng vang lên tiếng thở dài của hoàng đế Đại Tề, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ.
…
Phương Vọng bế quan nửa tháng, tin tức Phương phủ gặp thảm sát truyền đến toàn bộ Đại Tề, các châu các quận đâu đâu cũng bàn tán chuyện này. Phương phủ thậm chí còn phái người đến hoàng thành kêu oan, điều này khiến cho tất cả các gia tộc đều kinh hãi, dù sao Phương phủ cũng là phủ Quốc Công, thế lực nào mà lại to gan lớn mật như vậy?
Một ngày này.
Chu Tuyết đến thăm Phương Vọng, Phương Vọng đứng dậy chào đón. Bọn họ ngồi vào bàn, Phương Vọng châm trà cho bọn họ.
"Vết thương lành nhanh quá..."
Phương Vọng âm thầm chấn động. Vết thương lúc trước của Chu Tuyết vô cùng nghiêm trọng, dùng y thuật bình thường phải cần đến nửa năm mới có thể bình phục.
Chu Tuyết khôi phục dáng vẻ hiên ngang oai hùng. Nàng vẫn mặc y phục màu đỏ như trước, vô cùng bắt mắt. So với nửa tháng trước, khí chất của nàng càng thêm xuất chúng, giữa hai lông mày lộ vẻ phấn chấn. Nàng đánh giá Phương Vọng, hỏi: "Tu luyện Huyền Dương Thần Kinh thế nào rồi?"
Phương Vọng nghĩ thầm ‘cũng không tệ, tầng chín viên mãn rồi.’
Thế nhưng khi đối mặt với Chu Tuyết trọng sinh, hắn cũng không dám bộc lộ toàn bộ cho nàng, dù sao trước đây nàng cũng là ma tu. Tuy rằng trước đó hai người đã từng kề vai chiến đấu, thế nhưng đó là do Phương phủ đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm, cả hai bên đều không kịp đề phòng lẫn nhau.
"Không tệ, ta cảm thấy có thể tiếp tục tu luyện." Phương Vọng đáp lại. Sau khi tu luyện Huyền Dương Thần Kinh, hắn tạm thời không có ý định luyện tập Xuân Thu Công hay Thôn Thiên Ma Công.
Huyền Dương Thần Kinh mạnh mẽ đến mức nửa tháng luyện tập đã biến hắn thành một con người hoàn toàn khác, tu vi của hắn cũng đã đạt đến Dưỡng Khí Cảnh tầng sáu rồi.
Hơn nữa…
Ở trong Thiên Cung trăm năm quả thực quá cực khổ, chỉ có chính hắn mới biết nó nhàm chán và khó khăn đến mức nào.
Chu Tuyết dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn.
Phương Vọng bị ánh mắt của nàng nhìn đến mức tim đập thình thịch, chẳng lẽ nàng đã nhận ra gì rồi?
Chu Tuyết thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói: "13 ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát. Ta đã tuyển chọn rồi, tính cả ta và ngươi, tổng cộng có chín đệ tử của Phương phủ cùng nhau đi đến Thái Uyên Môn."
Phương Vọng gật đầu, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Chỉ thành thạo công pháp thôi là chưa đủ, hắn còn cần phải tu luyện những pháp thuật mạnh mẽ!
"Khụ khụ, Chu Tuyết, ngươi có thể dạy ta pháp thuật được không?" Phương Vọng giả vờ ho khan, không biết xấu hổ hỏi.
Chu Tuyết cười mà như không cười nhìn chằm chằm hắn, nói: "Được rồi, Ngự Kiếm Thuật của ngươi lợi hại như vậy, hẳn là có thiên phú trong kiếm đạo. Ở chỗ ta có một bộ kiếm pháp, nếu như ngươi có thể thành thạo nó, hẳn có thể đánh bại toàn bộ cùng cảnh giới.”