Mục lục
Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uỵch!

Nhìn thấy nam tử mang mặt nạ làm chính mình hết hi vọng đang ngã trên mặt đất, Phương Hàn Vũ trợn mắt nhìn với vẻ khó tin.

Tốc độ thật nhanh!

Đó là bộ pháp gì?

Tốt xấu gì thì Phương Hàn Vũ cũng là cao thủ nhất lưu, y nhìn từ phía sau cũng không thấy rõ bộ pháp của Phương Vọng, thật sự là quá nhanh, tốc độ vung kiếm lại càng nhanh hơn.

Vừa ra tay đã đánh gục cao thủ tuyệt đỉnh!

Phương Hàn Vũ đột nhiên nghi ngờ chính mình, là y quá yếu, hay là do Phương Vọng quá mạnh?

Chẳng lẽ hắn cũng không phải ở cảnh giới nhất lưu sao?

Phương Vọng xoay người, lau lưỡi kiếm vào người nam tử mang mặt nạ, sau khi vết máu trên lưỡi kiếm được lau sạch, hắn mới thu kiếm vào vỏ.

Hắn ngước mắt nhìn Phương Hàn Vũ, nói: "Nếu còn có thể chiến đấu thì đi giết địch. Ngoại trừ những cao thủ tuyệt đỉnh đó ra, ngươi vẫn rất mạnh."

Dứt lời, Phương Vọng xoay người rời đi, chân nhẹ nhàng đạp qua tường viện rồi biến mất trong màn đêm.

Phương Hàn Vũ hít một hơi thật sâu, nắm chặt kiếm trong tay, đi theo phương hướng của người vừa rời đi.

Phương phủ loạn rồi, đại loạn!

Hàng ngàn gia đinh đang lùng bắt những hắc y nhân thần bí ở khắp mọi nơi, tất cả những hắc y nhân này đều là những người thông thạo võ nghệ, kẻ yếu nhất cũng có thể một mình đánh bại hơn mười gia đinh, chưa kể đến uy hiếp to lớn của những cao thủ tuyệt đỉnh.

Oanh!

Đại bá Phương Thế của Phương Vọng dùng song chưởng đánh với một hắc y nhân, hai bên so đấu chân khí, y phục lay động dữ dội, giống như có thể rách ra bất cứ lúc nào. Những phiến đá dưới chân vỡ vụn, hoa cỏ bị cuốn đi, cây cổ thụ cách đó mười bước cũng bị rung lắc.

"Chí Dương Chưởng Phương Thế quả nhiên danh bất hư truyền, đã nửa bước vào cảnh giới tuyệt đỉnh. Nếu ngươi không phải là trưởng tử của Phương gia, cảnh giới võ công của ngươi còn cao hơn nữa, đáng tiếc!"

Hắc y nhân đối chưởng với Phương Thế cười lạnh chế nhạo. Gã cũng đeo một chiếc mặt nạ, là một mặt nạ hí khúc màu trắng, tên mặt nạ nhe răng cười nham hiểm, khiến gã trông giống như yêu ma quỷ quái giữa đêm khuya.

Phương Thế đã tới tuổi trung niên, lòng bàn tay giống như lò lửa nóng hổi, chân khí đối kháng, lòng bàn tay đỏ rực khiến không gian xung quanh dường như hơi chấn động.

"Ngươi là cao thủ tuyệt đỉnh nhưng lại che mặt, không hề có dũng khí của người luyện võ, nếu thấy tiếc cho ta thì ngươi thật là nực cười!"

Phương Thế hừ lạnh rồi dùng một chút lực đẩy cánh tay, chân khí mạnh mẽ bùng nổ, hai ngươi đồng thời đều lui về phía sau.

Phương Thế lùi lại tám bước, mà đối phương chỉ lùi lại năm bước, cao thấp đã phân rõ!

Một màn này càng làm cho lòng của Phương Thế sốt ruột hơn. Với tư cách là người có võ công cao nhất trong Phương phủ, nếu ngay cả người trước mặt này cũng không đánh bại được, Phương phủ có lẽ thật sự có nguy cơ bị diệt vong!

Y đã từng nhìn thấy một vài thân thủ di chuyển cực nhanh trước đó, rất có thể họ cũng là những cao thủ tuyệt đỉnh.

Thế lực có thể điều động nhiều cao thủ tuyệt đỉnh như vậy nhằm vào Phương phủ...

Sắc mặt Phương Thế càng khó coi hơn, lòng bàn tay thay đổi chiêu thức, chân khí dâng trào, trong lòng bàn tay tản ra khí tức nóng rực, trong đêm nhìn đặc biệt bắt mắt.

Hắc y nhân đối diện không cầm vũ khí trong tay mà nâng đùi phải lên, cơ bắp căng cứng, tạo cho người ta cảm giác đang tích trữ sức mạnh đáng sợ chờ tấn công.

Hai người nhìn nhau rồi lao về phía nhau.

Ầm! Ầm! Ầm. . .

Hai người đang cận chiến, Phương Thế sử dụng chưởng, dốc hết sức ra chiêu mạnh mẽ. Cước pháp của hắc y nhân nhanh nhẹn, đôi chân như chiếc roi sắc. Đối mặt với chiêu thức của Phương Thế, gã dùng hai chân phá giải chiêu thức, động tác nhanh như gió, uy lực như sấm, cát đá trong sân bị quét bay, sức mạnh cường đại tràn ngập bốn phía, tàn phá đình viện.

Bọn gia đinh ngoài sân kinh hãi nhìn bọn họ, muốn trợ giúp Phương Thế, nhưng lại không tìm được thời cơ đi vào.

Mấy trăm người đang vây quanh sân này, thậm chí trên tường viện cũng có người. Bọn họ đang giương cung, đáng tiếc tầm mắt lại không theo kịp thân thủ của hắc y nhân.

Các trận chiến đấu giống như vậy ở Phương phủ có rất nhiều, đình viện, hành lang, vườn hoa, thậm chí ngay cả trên mái hiên đều có thân ảnh đang giao chiến.

Phương phủ tuy không có nhiều cao thủ võ lâm, nhưng lại có rất nhiều đệ tử luyện võ, gia đinh cũng không ít. Dù sao Phương Mãnh là một quốc công uy danh từng chinh chiến trên chiến trường, là một trong thập đại tướng quân của Đại Tề. Lúc quyền thế lớn nhất thậm chí có thể một mình thống lĩnh tam quân. Cho dù Phương Mãnh đã giao binh quyền thì tinh thần cường hãn của lão cũng đã khắc sâu vào xương cốt và vẫn được lưu truyền ở Phương phủ.

Ngoại trừ Phương Thế thì trong tất cả các trận chiến khác, hắc y nhân đều chiếm ưu thế, nhóm sát thủ này đều có võ công rất cao, cho dù dùng ít địch nhiều thì họ vẫn thành thạo điêu luyện, mỗi giây mỗi phút trong Phương phủ đều có người chết.

Sát khí khinh khủng bao trùm Phương phủ!

Phương Vọng tuy có võ công võ lâm thần thoại, nhưng vẫn chỉ là một người phàm cường đại, không biết thuật phân thân. Hắn nhanh chóng tiến lên, càng ngày càng có nhiều hắc y nhân chết trong tay hắn.

Một màn này bị một người nhìn thấy, người này đang đứng ở nơi cao nhất của Phương phủ. Đó là một tòa tháp, bên trong chứa đựng toàn bộ sách của Phương phủ. Gã ta đứng trên đỉnh tháp, ẩn mình trong bóng đêm.

Đó là một đạo sĩ mặc áo xanh.

“Võ công không tệ, quả thực là võ giả mạnh nhất. Nếu ta không tới, có lẽ kế hoạch của Thừa tướng đã thất bại.”

Khóe miệng của đạo sĩ áo xanh nhếch lên, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.

Người luyện võ dù sao cũng chỉ là người thường, dù mạnh đến mấy cũng không phải là đối thủ của gã!

Gã chính là tu tiên giả!

Đạo sĩ áo xanh giơ tay trái lên, một lá bùa màu vàng từ trong cổ tay áo bay ra, bay lơ lửng trên lòng bàn tay, lá bùa màu vàng phát ra ánh sáng, chiếu vào mặt gã.

Đúng lúc này, ánh mắt của đạo sĩ y phục đen liếc nhìn đến nơi nào đó. Theo ánh mắt của gã, gã nhìn thấy một thiếu nữ áo đỏ đứng trên ngọn cây cổ thụ, từ xa nhìn gã.

Chu Tuyết!

Nhìn đạo sĩ áo xanh, ánh mắt Chu Tuyết cực kỳ lạnh lùng, lộ ra sát khí đáng sợ.

"Là gã, ta thật sự đã sống lại!"

Chu Tuyết thầm nghĩ trong lòng. Trong bảy ngày qua, nàng luôn có một cảm giác không chân thực, sợ rằng đó chỉ là một giấc mộng hay chỉ là một ảo cảnh. Cho đến hôm nay, khi nhìn thấy bóng dáng mang đến cho nàng nỗi tuyệt vọng sâu trong ký ức, nàng mới cảm thấy mình thực sự đã được sống lại.

Hận ý!

Sát ý!

Còn có một chút phấn khích!

Đạo sĩ áo xanh cảm nhận được ánh mắt của Chu Tuyết thì không khỏi nhíu mày.

Không biết vì sao, Chu Tuyết khiến gã cảm thấy rất nguy hiểm. Phản ứng đầu tiên của gã chính là đối phương cũng là tu tiên giả, nhưng khi nhìn kỹ hơn, gã phát hiện đối phương không có khí tức hay pháp khí của tu tiên giả.

Đạo sĩ áo xanh lập tức nhảy lên, giống như đại bàng xuyên qua bầu trời đêm, tiến đến muốn giết chết Chu Tuyết.

Chu Tuyết lập tức nhảy từ trên cây xuống, biến mất trong màn đêm. Màn đêm mờ mịt đối với đạo sĩ áo xanh lại giống như ban ngày, gã rất nhanh tiếp cận được Chu Tuyết.

Đạo sĩ áo xanh dùng mũi chân đạp vào bức tường, thân thể nhẹ nhàng như chim én, người còn ở trên không trung, tay phải đã vung lên, quét về phía Chu Tuyết. Trong nháy mắt, Chu Tuyết xoay người lại ném năm chiếc phi tiêu, năm chiếc phi tiêu vẽ ra năm đường khác nhau tạo thành vòng cung đánh về phía đạo sĩ áo xanh.

Đạo sĩ áo xanh nhướng mày, sát khí trong mắt càng thêm mãnh liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK