Mục lục
Siêu cấp đại gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 100


Khi ấy, Thẩm Lãng chuyển chân khí cho Đỗ Thiên Minh, sau khi mảnh kính bị đẩy ra, một lượng chân khí cũng bị tiết ra ngoài theo miệng vết thương, trong khi một lượng lại ở trong kinh mạch của não và mắt.


Theo lý thuyết, đúng năm phút sau chân khí trong con ngươi sẽ bị đẩy ra.


Không bệnh không đau, không tập võ không tu đạo, đối với người như vậy mà nói, chân khí chỉ có trăm hại chứ không hề có lợi.


Đỗ Thiên Minh là người phàm tục, lại không có căn cơ, không hề biết cách kiểm soát chân khí, càng không thể nào chịu đựng chân khí chạy tán loạn trong mắt mình.


Huống chi, Thẩm Lãng có khí lực thuần dương, được Trương Thiên Ý truyền cho vô cực công thuần dương, chính là loại thuần dương khí mạnh mẽ hơn nhiều so với loại chân khí phổ thông.


Nhưng mà thuần dương khí này, Đỗ Thiên Minh không có phúc hưởng thụ.


Vốn là Thẩm Lãng định năm phút sau sẽ truyền chân khí giúp Đỗ Thiên Minh, nhưng chính Đỗ Thiên Minh lại tự tìm đường chết, vu hãm Thẩm Lãng.


Thẩm Lãng càng chẳng có lý do gì mà đi cứu tên tiểu nhân này!


Nói như vậy, Đỗ Thiên Minh không phải tự tìm đường chết thì là gì?!


Người được thuần dương khí chữa cho, chỉ cần không gặp chuyện xui xẻo, sức đề kháng và sức miễn dịch đều sẽ được tăng thêm, đáng lẽ đây chính là thiên đại cơ duyên của Đỗ Thiên Minh,


Làm chuyện xấu cho lắm, cuối cùng tự làm hại mình, làm người không nên gò ép làm nhiều việc thiện, không làm điều ác đã là một loại việc thiện rồi.


Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn Đỗ Thiên Minh đang nằm co giật dưới đất, tự làm tự chịu, không đáng được thương hại!


“Đừng lo, làm cấp cứu lại, có khi có thể thay cho mày một con mắt chó.” Thẩm Lãng cười khẩy.


Thay mắt chó vào mặc dù cũng như mù, nhưng còn tốt hơn là chỉ có một mắt.


“Thẩm Lãng, mày chết cũng không có chỗ chôn! Đỗ gia bọn tao, sẽ dùng hết mọi khả năng thủ đoạn, cho mày không còn đường sống, mày sẽ phải nhìn sắc mặt tao mà sống!” Đỗ Thiên Minh nói câu uy hiếp, dường như đang phát điên, ai không biết còn tưởng rằng Thẩm Lãng đưa hắn cho Lục Lâm.


“Cút đi!” Thẩm Lãng đá một cước, đạp Đỗ Thiên Minh ra khỏi cửa.


Cho đến bây giờ, Thẩm Lãng ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp, có thể động thủ thì đừng có động mồm, ông đây không quen mày!


Lâm Nhuyễn Nhuyễn đứng bên cạnh, hoảng sợ ngây người, tim đập cuồng loạn, chỉ là cô không để ý tới mình, mà chỉ quan tâm chân Thẩm Lãng có bị thương không.


“Bạn học Thẩm, chân cậu không sao chứ? Đá mạnh như thế chắc là đau lắm.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghiêm túc hỏi.


Thẩm Lãng bật cười một tiếng, hắn không nhịn cười nổi trước dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.


Hắn làm sao có thể bị thương, một thân này khổ luyện công phu,


“Tôi không sao, cậu nhìn thử xem.” Thẩm Lãng khẽ gật đầu.


“Aiz! Bạn học Thẩm, cậu cũng nên cẩn thận, mặc dù tớ không biết tại sao cậu lại đắc tội với tên kia, nhưng hình như gia thế của tên đó rất lớn, tớ…” Lâm Nhuyễn Nhuyễn muốn nói lại thôi.


“Nhuyễn Nhuyễn, cậu định nói gì, không sao, cứ nói đi.” Tính tình Thẩm Lãng rất ôn hòa, không cần phải sợ bị hắn uy hiếp.


“Tớ… tớ không muốn cậu bị thương…” Lâm Nhuyễn Nhuyễn đỏ mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK