“Kẹp cầm máu! Kẹp cầm máu!”
Vốn là cuộc phẫu thuật đang được tiến hành theo thứ tự, lúc này trở nên vô cùng căng thẳng, tất cả nhân viên y tế đều căng thẳng, không dám nói chuyện to tiếng.
Máu!
Rốt cuộc ngưng chảy lại!
Chỉ là, Diệp Lâm Phong không dám tiếp tục cuộc phẫu thuật.
Sợ hơi không cẩn thận, sẽ khiến mắt tiếp tục chảy máu, đến lúc đó chưa kể mảnh thủy tinh không lấy ra được, sẽ còn khiến sọ não bị tổn thương.
Đầu óc Diệp Lâm Phong trống rỗng, kinh hoàng, mê mang.
Thua cuộc!
Phẫu thuật thất bại, đồng nghĩa với việc rất có thể sẽ mất hết danh dự.
Cho dù việc phẫu thuật vô cùng khó khăn, xác suất thành công không cao, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong tay ông ta.
“Xong! Xong! Để tt và thằng nhóc kia hoàn toàn nắm đằng chuôi. Còn mình mẹ nó làm thế nào để đối mặt với ông chủ Đỗ đây!”
Trước đó vô cùng tự tin đáp ứng ông chủ Đỗ là sẽ phẫu thuật thành công, bây giờ lại lúng túng muốn chết.
Càng khiến ông ta lo sợ là, chọc giận nhà họ Đỗ, sau này còn có đường sống sao?
Trong tâm trạng thất vọng cùng cực và sụp đổ, Diệp Lâm Phong đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Trưởng khoa Diệp, sao rồi, phẫu thuật rất thành công hả!” Ông chủ Đỗ tươi cười bước lên đón.
“Rất xin lỗi, ông chủ Đỗ, xuất hiện chút khó khăn. Chỉ là ông phải tin tưởng tôi, tôi đang suy nghĩ biện pháp giải quyết.” Diệp Lâm Phong chột dạ nói.
“Cái gì? Họ Diệp, sao trước đấy ông dám bảo đảm với tôi cơ mà? Nếu con trai tôi có chuyện gì không may, ông đừng mong sống nổi!” Ông chủ Đỗ to tiếng gầm thét.
Lúc này, Thẩm Lãng đang đi tới phòng phẫu thuật, lại bị ông chủ Đỗ giữ chặt.
“Dừng lại! Cậu muốn làm gì?”
“Nếu như không muốn con của mình mù hẳn, thì buông tôi ra, không thì thần tiên cũng không cứu được.” Thẩm Lãng lạnh nhạt liếc nhìn ông chủ Đỗ.
“Cậu có chắc chắn không?”
“Nói nhảm, nếu không chắc chắn tôi tới đây làm gì? Ăn no xong chết à?” Thẩm Lãng hất tay ông chủ Đỗ ra, không thèm quay đầu lại, đi thẳng vào phòng phẫu thuật.
Ông chủ Đỗ ngơ ngác, mẹ nó ở thành phố Bình An này, đây là lần đầu tiên có người dám hất tay ông ta ra.
Triệu Thiết Sơn ra vẻ tỉnh táo. Nói thật ông cũng không dám chắc chắn Thẩm Lãng có thể thuật lợi hoàn thành công việc hay không. Chuyên gia như Diệp Lâm Phong cũng thất bại, thật sự là đổ mồ hôi thay Thẩm Lãng!
Lúc này, tâm trạng Diệp Lâm Phong phức tạp nhất. Nếu như Thẩm Lãng thuận lợi lấy được mảnh thủy tinh ra, thì coi như xong!
Ông ta chỉ có thể không ngừng tự an ủi mình: “Không đâu! Chắc chắn là không! Diệp Lâm Phong ông đây không làm được, cậu ta dựa vào đâu mà làm được!”
Thẩm Lãng đi vào phòng giải phẫu, căn bản không cầm lấy dao mổ, mà là trực tiếp đặt tay lên đầu Đỗ Thiên Minh, nhẹ nhàng sờ soạng mấy lần.
Bàn tay vận chuyển từng luồng chân khí, đi qua sọ não, đi vào mắt trái của Đỗ Thiên Minh.
Chỉ thấy, mảnh thủy tinh vỡ kia, vậy mà lại chậm rãi chui ra, rơi ra khỏi vết thương.
Từng luồng chân khí, mạnh mẽ đẩy mảnh thủy tinh vỡ ra khỏi vết thương từng chút một, căn bản sẽ không chạm đến các cơ quan khác của mắt.
Cái này rất thuận tiện trong quá trình giải phẫu, sẽ không tạo thành hai lần tổn thương cho mắt, chuẩn xác mau lẹ và thuận tiện.
Đương nhiên, cách thức kì lạ này, cũng chỉ có Thẩm Lãng là người được truyền thừa từ Thần Y Môn, Đạo môn và Võ đạo, mới có thể làm được.
Hiện tại, chỉ cần cầm máu lại được, là xong việc.