Lời của Triệu Thiết Sơn khiến giáo sư Hách khẳng định suy đoán trong lòng mình.
“Ông Triệu, thì ra là vậy, tên nhóc này ẩn giấu cũng thật sâu, thế mà lại thật sự là truyền nhân cổ y!”
“Ông Hách, trường các ông nhặt được báu vật rồi đấy, tính hi hữu của truyền nhân cổ y thì tôi không cần phải nói nhiều nữa nhỉ!”
“Như nhau thôi, ông cũng vậy mà, làm bạn với một truyền nhân cổ y, cả Hoa Hạ chúng ta cũng chỉ có hơn mười người.”
“Nói trước nhé, tôn đại thần này có điều gì thì cứ cố gắng thoả mãn cậu ấy, thành phố Bình An rất hiếm có một tôn thần như thế.”
“Yên tâm đi, mọi đãi ngộ đều sẽ cung cấp cho cậu ấy.”
Triệu Thiết Sơn và Hách Lập Đông đã có cùng nhận thức, đó là không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giữ Thẩm Lãng lại.
Hai ngày sau.
Khu dân cư Vân Thuỷ Sơn, toà biệt thự số 9.
Thẩm Lãng đã thành công tiếp nhận ba sản nghiệp “Lẩu sục sôi”, “Karaoke Quân Duyệt”, “Khách sạn Long Thịnh”, vừa hay có chút thời gian rảnh rỗi.
Vì thế anh quyết định giúp đỡ Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Mẹ Lâm Nhuyễn Nhuyễn có bệnh xuất huyết não nghiêm trọng, chữa đã lâu không khỏi, đương nhiên nguyên nhân cơ bản nhất vẫn là không có tiền.
Có bệnh gọi là bệnh nghèo, lúc đầu không khó trị bệnh nhưng vì không có tiền nên bỏ lỡ mất thời gian chữa bệnh tốt nhất dẫn đến bệnh tình chuyển biến xấu.
Buổi chiều, Thẩm Lãng định hẹn Lâm Nhuyễn Nhuyễn ra bàn chuyện này.
Nhưng đúng lúc anh đang định ra ngoài thì lại nhận được điện thoại của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
“Thẩm Lãng, cậu… cậu có thể giúp tôi một việc không?” Ngữ điệu của Lâm Nhuyễn Nhuyễn uyển chuyển mà chần chờ, cô lo lắng sẽ thêm phiền phức cho Thẩm Lãng.
Nhưng chuyện này con gái rất khó làm được, trong số nam sinh mà cô quen thì Thẩm Lãng là người đáng tin nhất.
“Nhuyễn Nhuyễn, có lời gì cứ nói, đừng giấu giếm, tôi nhất định sẽ giúp.” Giọng điệu Thẩm Lãng kiên định.
“Mẹ tôi ở bệnh viện huyện nhưng bệnh tình chuyển biến xấu, cần chuyển tới bệnh viện thành phố, xe cấp cứu của bệnh viện huyện có hạn lại không có xe, hơn nữa điều kiện kém không có thang máy cho nên… cho nên tôi muốn nhờ cậu cõng mẹ tôi xuống lầu…”
Nói đến những điều này Lâm Nhuyễn Nhuyễn vô cùng ngại ngùng, không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ mà nhờ người ta cõng xuống lầu, thật sự có chút khó nói.
Nhưng ba đi làm thuê ở tỉnh thành, có về cũng không kịp, dưới tình thế cấp bách, cô nhớ tới Thẩm Lãng, cảm thấy anh là người đáng tin cậy nên mới thử gọi cho anh.
“Không vấn đề gì, tôi đồng ý.” Thẩm Lãng nói.
Thẩm Lãng chưa nói rõ được là thích Lâm Nhuyễn Nhuyễn bao nhiêu, nhưng anh nhìn ra được cô đơn thuần thiện lương, đáng để kết bạn thâm giao.
“Cảm ơn cậu Thẩm Lãng, thật sự rất cảm ơn cậu.” Trong giọng Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.
Nói ra thì cô cũng là một cô gái yếu đuối, gánh nặng gia đình đè ép khiến cô không thở nổi, vốn đang ở độ tuổi xuân mà đã phải gánh vác quá nhiều.
“Không cần khách sáo, ở đó chờ tôi, tôi sẽ qua luôn.”
Thẩm Lãng cúp máy rồi lấy danh thiếp từ trong túi ra, gọi cho Ngô Lương.