Thẩm Lãng thật là không biết nói gì. Chu Linh vào đại học thông minh lanh lợi như thế, sao khi xử lý những chuyện trong nhà, cô ấy lại trở nên hồ đồ như vậy chứ?
"Em thực sự nghĩ rằng nếu mình kết hôn với tên ngốc đó thì mẹ em sẽ lấy số tiền đó để chữa bệnh sao? Em cho rằng, sau khi em trai mình nhận được số tiền đó thì cậu ta sẽ không tiêu xài lãng phí mà đi mua một chiếc xe tôi hơn và một ngôi nhà lớn hơn sao?” Thẩm Lãng thẳng thắn nói.
Chu Linh cúi đầu không nói gì.
Một lát sau, Chu Linh chậm rãi mở miệng nói: "Anh, em biết em rất ngốc, nhưng em cũng không thể nhìn mẹ của mình bị bệnh chết, cũng không thể nhìn em trai của em vì chuyện từ hôn này mà đắc tội với nhà họ Lưu. Nếu vậy thì sau này cậu ấy cũng không thể ở lại thị trấn nữa.”
"Cho nên em mới đến vay tiền anh để trả lại cho nhà họ Lưu, sau đó chữa bệnh cho mẹ của em đúng không?" Không đợi Chu Linh nói ra, Thẩm Lãng đã trực tiếp nói ra suy nghĩ của cô ấy.
vietwriter.vn
Chu Linh gật đầu.
Thẩm Lãng không nói cái gì nữa. Anh lấy một chiếc khăn giấy từ trong túi ra rồi đưa cho cô ấy và nói: "Em có tin một người anh trai như anh không?"
"Tin tưởng!" Chu Linh nói.
"Ngày mai anh sẽ đi cùng em trở về thị trấn đó để từ hôn." Thẩm Lãng nói.
"Chuyện này... Việc này em không muốn liên lụy đến anh. Thế lực của nhà họ Lưu kia ở thị trấn đó rất lớn." Chu Linh có chút do dự nói.
"Ha ha..." Thẩm Lãng cười nhạt, không nói gì.
Lúc này, Lý Mạc và Tiêu Đại Dũng đã thu dọn đồ đạc xong và đang đi ra khỏi phòng bệnh.
Khi nhìn thấy Thẩm Lãng ở hành lang, Lý Mạc lập tức cười rồi đi tới bên cạnh Thẩm Lãng. Lúc này, anh ấy mới phát hiện ra Chu Linh đang đứng ở một bên, anh ấy nói với Thẩm Lãng: "Tôi còn đang nói sao cậu không vào đón tôi, hóa ta là đang ở đây nói chuyện phiếm với một cô gái xinh đẹp.”
"Đừng nói nhảm nữa, đây là em gái tôi, Chu Linh!" Thẩm Lãng cười nói.
vietwriter.vn
Lý Mạc và Tiêu Đại Dũng sửng sốt nhìn nhau, cả hai người gần như là lên tiếng cùng một lúc: "Em gái của cậu sao?"
Thẩm Lãng nhún nhún vai, hỏi ngược lại: "Ồ, tôi cũng biết, làm thế nào để vi phạm pháp luật?"
"Sao cậu không nói sớm? Nếu đã là em gái của cậu, sau này cũng là em gái của tôi. Vậy thì làm quen một chút, tên tôi là Lý Mạc."
“Tôi tên là Tiêu Đại Dũng.”
"Xin chào!"
Sau khi trò chuyện đơn giản vài câu, Chu Linh rất nhanh đã trở nên thân thiết với Lý Mạc và Tiêu Đại Dũng.
Thẩm Lãng có thể nhìn ra, Lý Mạc thật sự rất thích Chu Linh. So với Thẩm Lãng, Lý Mạc lớn hơn Chu Linh mười tuổi, ngược lại nhìn qua anh ấy lại trông giống như anh trai của Chu Linh.
"Chu Linh, sáng mai anh sẽ lái xe đến đón em và mẹ em về thị trấn." Trước khi đi, Thẩm Lãng cũng không quên dặn dò Chu Linh.
Chu Linh gật đầu, sau khi tiễn ba người Thẩm Lãng đi rồi lại trở về phòng bệnh để chăm sóc mẹ mình.
Còn Chu Hạo, bởi vì sợ Thẩm Lãng cho nên ngược lại cậu ta cũng rất thành thật và không hề nói gì cả.
Cậu ta cũng chỉ giải thích với mẹ mình rằng cậu ta không cẩn thận mà bị ngã ở cầu thang.
"Cậu Thẩm, vừa rồi tôi nghe thấy cậu nói, ngày mai cậu sẽ đến huyện Hải Lâm sao?" Sau khi lên xe, Lý Mạc mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, tôi muốn giúp em gái mình giải quyết một số chuyện, nhiều nhất là ba ngày tôi sẽ quay lại. Chuyện của anh Đại Dũng tôi đã sắp xếp rồi. Ngày mai hai người hãy đến quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy đi,, đến lúc đó Lưu Hổ sẽ giúp bạn làm quen với tình hình trước." Thẩm Lãng nói.
Lý Mạc cười cười một cách tự nhiên, từ trong túi lấy ra ánh mắt cho Thẩm Lãng cùng Đại Dũng, nói: "Nếu cậu đi đến huyện Lâm Hải thì hãy dẫn tôi và Đại Dũng đi cùng. Đúng lúc tôi cũng có một vài người bạn cũ đang sống ở huyện Lâm Hà."
"Ồ?" Thẩm Lãng nhíu mày, nói: "Anh cũng có nhiều bạn bè thật đấy. Hai người đi cùng tôi cũng tốt, giúp tôi tránh được chuyện không quen với việc sống ở đó.”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bởi vì có nhiều người hơn, cho nên Thẩm Lãng đã bảo Tiêu Đại Dũng lái một chiếc xe đến cửa bệnh viện đón gia đình ba người của Chu Linh.
Thẩm Lãng và Lý Mạc lái một chiếc xe khác đến huyện Lâm Hải.
"Land Rover Range Rover!" Chu Hạo nhìn thấy Tiêu Đại Dũng bước ra từ một chiếc Land Rover Range Rover hoàn toàn mới mà ánh mắt như đang phát sáng.
Chu Hạo đến trước xe, từ trên xuống dưới sờ một lần rồi nói với Chu Linh: "Chị ơi, anh trai này được đó. Một chiếc xe như thế này có giá gần bảy tỷ đó. Ở huyện Thành chúng ta cũng chỉ có người giàu nhất là Tạ Khôn mới có thể mua được chiếc xe này."
Từ sau khi bị Thẩm Lãng giáo dục, ngược lại Chu Hạo cũng trở nên thành thật hơn rất nhiều. Ít nhất là ở Thành phố Giang Nam này, Chu Hạo cũng không dám giương oai với Chu Linh.
"Chu Hạo, mau lên xe, cơ thể của mẹ không tốt, đừng để mẹ phải chờ lâu…” Chu Linh nói xong lập tức đỡ mẹ mình lên xe của Tiêu Đại Dũng.
Trên đường đi, mọi người đều không nói chuyện với nhau.
Ngay khi hai chiếc xe đi đến khu vực huyện Lâm Hải, Lý Mạc gọi điện thoại cho Tiêu Đại Dũng, bảo Tiêu Đại Dũng đưa ba người Chu Linh về nhà trước, còn anh ấy và Thẩm Lãng có một số việc phải làm.
Sau khi hai người Lý Mạc và Thẩm Lãng vào huyện Lâm Hải thì trực tiếp đi đến trước cửa một khách sạn lớn nhất huyện Lâm Hải.
Đây là khách sạn năm sao duy nhất ở huyện Lâm Hải, cũng là sản nghiệp của gia đình giàu nhất ở đây, gia đình của Tạ Khôn.
Lúc này, trước cửa khách sạn có một chiếc xe mà tất cả mọi người ở huyện Lâm Hải biết, cũng là chiếc Bentley duy nhất ở huyện Lâm Hải, biển số xe lại càng gây bất ngờ hơn, A88888.
Chiếc xe này là chỗ ngồi của Tạ Khôn. Ở huyện Lâm Hải này, Tạ Không chính là một nhân vật huyền thoại.
Trời đang mưa nhỏ, nhưng lúc này huyền thoại lại đứng ở đứng trước chiếc xe Bentley. Anh ta mặc một bộ âu phục và đứng thẳng người, như thể là đang chờ đợi sự xuất hiện của một vị khách quý.
Tạ Khôn là loại nhân vật gì chứ? Ở huyện Lâm Hải này, anh ta chính là một loại nhân vật có thể hình dung như thằng chột làm vua xứ mù. Cho dù là quan chức nhưng khi nhìn thấy anh ta thì cũng phải mở miệng mà gọi một tiếng Tổng giám đốc Tạ.
Nếu như là người đáng để Tạ Khôn phải tự mình tiếp đón, vậy thì đây phải là loại nhân vật lớn đến mức nào chứ?
Cuối cùng, trong ánh mắt mong đợi của tất cả mọi người, một chiếc Land Rover đã dừng lại ở cửa khách sạn.
Tạ Khôn khom người bước lên, dĩ nhiên là anh ta muốn tự mình mở cửa xe. Tuy nhiên hành động này lại có thể làm cho người qua đường ở cả hai bên đều sững sờ.
"Tôi tự hỏi không biết hai người này là ai? Tạ Khôn vậy mà lại tự mình ra tiếp đón, hơn nữa Tạ Khôn còn tự mở cửa cho bọn họ."
"Nhìn tuổi của anh ta cũng không lớn lắm, chắc khoảng hơn hai mươi tuổi. Còn người đàn ông kia nhìn qua thì cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, cả hai người đều lợi hại như vậy sao?"
"Đúng là người trẻ tuổi vẫn lợi hại nhất, người này không phải là người của huyện Lâm Hải chúng ta đấy chứ?"
Tiếng bàn tán của những người qua đường đang không ngừng líu lo. Cũng có rất nhiều người còn xuống xe rồi chụp ảnh và gửi lên mạng xã hội cho bạn bè mình nhìn thấy như là một chuyện rất kinh ngạc.
Sau khi xuống xe và đi vào Khách sạn Lâm Hải, Tạ Khôn không khỏi có chút cẩn thận. Mặc dù lúc này, anh ta là người giàu có nhất huyện Lâm Hải, nhưng trước mặt Lý Mạc, anh ta không dám có nửa điểm nào thất lễ.
Nhân viên khách sạn nhìn thấy cảnh này thì càng trợn to mắt và mồm hốc mồm. Bọn họ nghĩ lại những ông chủ lớn, thậm chí là người của chính quyền huyện Lâm Hải mà muốn gặp Tạ Khôn cũng là một chuyện rất khó khăn. Mọi người đều không dám có hành vi không tôn trọng nào khi ở trước mặt Tạ Khôn.
Nhưng bây giờ, hai người này lại khiến Tạ Khôn phải cẩn thận đến như vậy, đây là nhân vật lớn gì vậy? Đây là chuyện mà nhân viên của khách sạn thực sự không thể tưởng tượng được.
"Anh Lý, năm năm, năm năm này đều không có tin tức của anh. Tôi còn nghĩ rằng anh đã quên mất tôi rồi." Tạ Khôn nói với Lý Mạc.
"Tạ Khôn, để tôi giới thiệu với cậu một chút, đây là Thẩm Lãng. Cậu ấy là ông chủ của tôi. Nếu không có cậu ấy thì bây giờ chắc là cậu không thể nhìn thấy tôi nữa rồi.” Lý Mạc cũng không nói tiếp lời kia, ngược lại là vội vàng giới thiệu Thẩm Lãng.