Nhưng mà khi Doanh Ngư đụng độ phải “Dạ Xoa”, cũng không dám mạo phạm.
9526 được sinh ra trong một thế gia sát thủ, từ nhỏ cô ấy đã luyện tập đánh nhau kịch liệt và chém giết.
Sau khi gia nhập vào công ty Quản Gia Thế Kỷ, cô ấy thậm chí càng luyện tập bản lĩnh ám sát và thích sát cao siêu toàn diện hơn.
Số hiệu của cô ấy ở công ty Quản Gia Thế Kỷ là 9526, cùng nhau dốc sức phục vụ cho công ty Quản Gia Thế Kỷ với người em trai 9527.
Còn trong thế giới ngầm, cô ấy có biệt danh là “Dạ Xoa”, xinh đẹp mà lại bí ẩn.
Lúc này, 9526 liếc nhìn Thẩm Lãng, Thẩm Lãng nhẹ nhàng gật đầu, được sự ngầm đồng ý của chủ nhân, 9526 quyết định khiến cho Hầu phủ kinh hãi tột độ.
Trịnh Nam Sơn và Chu Hổ, nhìn thấy 9526 không nói năng gì, càng cho rằng 9526 đang sợ hãi, điều này lại càng chứng thực cho suy đoán của Trịnh Nam Sơn trước đó.
Trịnh Nam Sơn suy đoán, 9526 là diễn viên do Thẩm Lãng mời đến, cho nên mới cảm thấy chột dạ.
vietwriter.vn
Thật tình không biết, 9526 trước giờ vẫn luôn lạnh lùng như vậy.
Trước mặt chủ nhân, cô ấy là một vệ sĩ thân cận theo bên mình, có thể làm tất cả mọi phục vụ cho chủ nhân, đối với các yêu cầu của chủ nhân, cũng đều chấp nhận với thái độ lễ phép kính cẩn.
Tuy nhiên, điều này không hề có nghĩa, 9526 đối xử với tất cả mọi người đều cần phải kính cẩn như vậy.
Sau khi được sự đồng ý ngầm của chủ nhân, 9526 đã biết rằng, cô ấy phải giải phóng bản thân vào đêm nay.
“Không cần buộc nữa, tôi buộc!”
Nói rồi, 9526 nhanh chóng xé xuống một chiếc váy, và nhanh chóng buộc chặt cánh tay trái của cô ấy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Hổ và Trịnh Nam Sơn, đều bị kinh ngạc ngay lập tức.
Nhưng chẳng mấy chốc, hai người đã nhận ra rằng, đây là tự kiếm đường chết.
“Bắt đầu đi.” Thẩm Lãng vẻ mặt thản nhiên, hạ lệnh xuống
9526 nghe theo mọi chỉ thị của cậu chủ, đối với Chu Hổ, trực tiếp triển khai tấn công ác liệt.
Khóe miệng của Chu Hổ, hiện lên một chút ý khinh thường, sau đó liền vươn cánh tay ra chặn lại.
Tuy nhiên, tốc độ nhanh của 9526 thật đáng kinh ngạc, ngay khi Chu Hổ vừa duỗi cánh tay ra, 9526 đã nhanh chóng thay đổi các chiêu thức của mình.
vietwriter.vn
Các nắm đấm cứ vậy đập về phía mặt của Chu Hổ, trong tích tắc lại hướng thẳng vào phần bụng của Chu Hổ.
Ầm!
Tuy rằng nắm đấm không phải là cực kỳ mạnh mẽ, nhưng trong phần lực này, bên trong mang theo sự mềm mại, đằng sau vô cùng có sức ngấm.
Chu Hổ dù sao cũng là người có kinh nghiệm đấu đá sống còn, cho nên sau khi bị dính phải cú đấm này, hắn ta không hề ngã quỵ xuống ngay, thay vào đó hắn ta nghiến răng, đôi mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ được rằng, một người phụ nữ xinh đẹp với dáng người mảnh mai như đối phương, lại có thể ra nắm đấm nhanh như vậy.
Người ta thường nói phụ nữ đẹp là bình hoa, nhưng mà người phụ nữ này trước mắt, không chỉ xinh đẹp, mà khả năng bùng nổ cũng rất là mạnh.
Ngay lập tức, vẻ kinh ngạc trong mắt Chu Hổ, rất nhanh chóng biến mất.
Thay vào đó là sự phấn khích và hung bạo.
Cuối cùng cũng gặp được một đối thủ xứng đáng chiến một trận rồi, những năm nay đặc nương sắp bị gỉ rồi.
Chu Hổ lập tức thay đổi chiêu thức, tấm dưới cực kỳ vững vàng, đánh ra một quả đấm nứt toác.
Cú đấm đánh ra đại bác, nổ về phía 9526, mang theo khí thế lực như một cây tre bị gãy, có vẻ như nếu cú đấm này đánh xuống, có thể giết chết một con bò.
Tuy nhiên, 9526 nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng xuất hiện một nụ cười chế nhạo.
“Kém xa quá, nếu so với chủ nhân của tôi, kém xa cả mười vạn tám ngàn dặm!”
Nói xong dứt lời, 9526 nhanh chóng tránh ra, tốc độ của cô ấy, hiển nhiên nhanh hơn tốc độ cú đấm của Chu Hổ, nếu không thì củ đấm này của Chu Hổ, đã có thể đánh trúng lên người cô ấy.
9526 sau khi né tránh, chuyển thế phòng thủ sang tấn công, tấn công lấy Chu Hổ một lần nữa, sau đó đá liên tiếp ba cú, đá bay Chu Hổ đã phản ứng chậm hơn nửa nhịp văng ra ngoài 10 mét.
Chu Hổ sau khi tiếp đất, liền ôm chặt lấy ngực và xương sườn, vẻ mặt đau đớn, sắc mặt trắng bệch.
Trái ngược hoàn toàn với điều này là 9526, cô ấy xé chiếc váy buộc trên cánh tay trái của mình, sau đó thu lại sát khí dày đặc của mình, cơn lạnh khát máu vốn có, lập tức biến mất khỏi khuôn mặt.
Tất cả những gì còn lại chỉ là bình tĩnh và điềm nhiên.
Những tình huống giống như thế này, cô ấy đã trải qua rất nhiều trước đây, cũng có thể kiểm soát cảm xúc rất tốt.
Cô ấy xinh đẹp mà lại lạnh lùng, bây giờ toàn bộ Hầu phủ trừ chủ nhân ra, không ai có thể thuần phục cô ấy.
Trịnh Nam Sơn đã bị sốc!
Mới chỉ một phút đồng hồ mà thôi, Chu Hổ vậy mà đã bị đánh ngã.
Hơn nữa, nữ quản gia đó còn buộc cánh tay trái của mình, dùng váy buộc lại.
Cũng chính là nói, nữ quản gia vẫn chưa sử dụng hết khả năng của mình.
Ông ấy biết thực lực của Chu Hổ, ông ấy thật sự không ngờ được rằng, người mạnh nhất bên cạnh, rốt cuộc lại bị đánh bại bởi nữ diễn viên được Thẩm Lãng mời đến, không đúng là nữ vệ sĩ, dễ dàng ung dung đánh gục
Bây giờ Trịnh Nam Sơn cuối cùng cũng tin rằng, người phụ nữ trẻ này không phải là diễn viên do Thẩm Lãng mời đến, mà là một vệ sĩ.
Mặt mũi của Huyền Vũ Quân, không còn lại chút gì.
Còn lúc này, ba chiếc xương sườn của Chu Hổ, cũng bị đá gãy,
Ba cú đá liên tiếp mà 9526 tấn công tới, mỗi cú đá đều làm gãy một chiếc xương sườn của Chu Hổ, bây giờ Chu Hổ đã không còn sức để đứng dậy, sắc mặt trắng bệch, biểu cảm của khuôn mặt đầy đau khổ.
Hơn nữa, trong ánh mắt Chu Hổ, cũng viết đầy vẻ không cam chịu, nhiều hơn cả vẫn là sự kinh ngạc.
Hắn ta bị 9526 đá bay, đã gãy xương sườn, đây đều là sự thật, nhưng hắn ta vẫn là không hiểu, một người phụ nữ trông có vẻ rất yếu ớt, làm sao có thể làm được.
Trịnh Nam Sơn chứng kiến tình hình, vội vàng gọi bác sĩ riêng trong nhà đến, đưa Chu Hổ đến phòng trị liệu của Hầu phủ để chữa trị.
Còn khuôn mặt của Trịnh Nam Sơn, có chút không nhịn được.
Người mạnh nhất bên cạnh, bj một vệ sĩ nữ của Thẩm Lãng, dễ dàng đá gãy ba chiếc xương sườn.
Hơn nữa với thân thủ của nữ vệ sĩ, Chu Hổ có thể trực tiếp bị giết chết.
“Còn có người, dám thử với quản gia của tôi không?” Thẩm Lãng liếc Trịnh Nam Sơn, cười lạnh lùng.
Lúc này, sắc mặt của Trịnh Nam Sơn, lập tức tối sầm lại giống như một đám mây mù, che kín mặt của ông ấy.
Ngay sau đó, Thẩm Lãng lại nói: “Huyền Vũ Quân, chẳng qua cũng chỉ vậy thôi!”
Ngay lập tức, Trịnh Nam Sơn bị chọc cho phát cáu.
“Khốn nạn! Mày dám giở trò lưu manh trên địa bàn của ta hả?!” Trịnh Nam Sơn lớn tiếng hỏi, “Ta là Vĩnh Định Hầu Trịnh Nam Sơn, trước giờ chưa từng có ai dám cưỡi lên đầu ông đây, tên nhóc nhà cậu chắc chắn muốn chống lại Hầu Phủ của ta?!”
Trịnh Nam Sơn vốn cho rằng, động thái này có thể khiến cho Thẩm Lãng khiếp sợ.
Lại không ngờ, Thẩm Lãng hoàn toàn không quan tâm.
“Hầu phủ nhỏ nhoi, có gì phải sợ, trong mắt của tôi, Giang Nam Hầu phủ, so với những hào môn khác của Giang Nam, không có gì khác biệt, nếu không phải là nể mặt của Vân Kiệt, quản gia Chu Hổ của ông, bây giờ đã chết rồi!”
Khi Thẩm Lãng nhớ về việc đối phó với Tề Hóa Vân ở Vân Thành hồi trước, Trịnh Vân Kiệt đã từng giúp đỡ anh ấy, bây giờ anh ta thật thự không muốn đại khai sát giới.
Nhưng nếu như nhà họ Trịnh không biết cân nhắc, hạ nhục anh ta, anh ta nhất định sẽ khiến cho nhà họ Trịnh biết thế nào là nặng nhẹ.
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Thẩm Lãng, Trịnh Nam Sơn thực sự cũng cảm thấy có phần áp lực.
Loại áp lực này, Trịnh Nam Sơn không thể nói rõ ràng được, nó giống như một ngọn núi lớn, đè ông ấy thở không nổi.
Trịnh Nam Sơn cũng đã cảm nhận được sự nghi hoặc, khí thể của đối phương bá khí như vậy, rốt cuộc có lai lịch là gì?
Lẽ nào, cậu ta thật sự là đồ đệ của Vân Vạn Sơn? Là đệ tử bế quan của Vân Vạn Sơn?
Có phải là còn có thân phận khác ghê gớm hơn?
Người bình thường, sẽ không có quản gia với thân thủ tốt như vậy, nhà họ Trịnh xuất thân là Vĩnh Định Hầu Giang Nam, cũng chẳng qua mới xuất hiện được quản gia như Chu Hồ.
Không biết làm sao mà Chu Hổ trước mặt quản gia 9526 của Thẩm Lãng, đơn giản không chịu nổi một cú.
Trịnh Nam Sơn phát hiện, trên người của Thẩm Lãng, mang theo một cảm giác thần bí khó nhìn thấu.
Còn Trịnh Vân Kiệt, tận mắt chứng kiến, nữ quản gia xinh đẹp do tiểu sư gia đưa tới, đã đạp gãy ba chiếc xương sườn của đại thúc quản gia Chu Hổ trong nhà, lần đầu tiên anh ta mới nhận thức được, bí mật trên người tiểu sư gia, còn xa hơn cả trong tưởng tượng của anh ta.
“Ăn đồ ăn, ăn đồ ăn đi, ông nội, tiểu sư gia, nào, chúng ta cạn ly.” Lúc này, Trịnh Vật Kiệt ra mặt hòa giải.
Trước mặt hai vị trưởng bối, anh ta là người thừa kế của Hầu phủ, đương nhiên phải nghĩ hết tất cả mọi cách để hòa giải.
Sau đó, yến tiệc kim ngọc mãn đường, tiếp tục diễn ra.
Mặc dù mâu thuẫn giữa Thẩm Lãng và Trịnh Nam Sơn, vẫn chưa hóa giải, nhưng mà Trịnh Nam Sơn cũng không còn dám khinh thường Thẩm Lãng nữa.
Sự phản kháng của Thẩm Lãng, cũng đã chứng tỏ một điều.
Ở trước mặt kẻ mạnh, chỉ có mạnh hơn kẻ mạnh, mới có thể giành được sự tôn trọng.