Phải biết rằng Lăng Sương Nguyệt đối với việc kết bạn của Lăng Vũ vô cùng nghiêm khắc, nếu Lăng Sương Nguyệt biết em trai mình kết bạn đều là loại người như Tiền Hưng An, có lẽ Lăng Vũ sẽ lại bị Lăng Sương Nguyệt dạy dỗ!
Mà Lăng Vũ sợ nhất chính là người chị này.
Nhìn thấy Thẩm Lãng không có ý tốt cười nhìn mình, trong lòng Tiền Hưng An vô cùng khó chịu, giận dữ trừng mắt nhìn Thẩm Lãng một cái, nhưng lại không dám nói gì.
Lăng Sương Nguyệt không để ý tới Tiền Hưng An ở một bên, mà cầm điện thoại gọi cho Lăng Vũ.
"Em đang ở đâu, bây giờ đến nhà hàng Đảo Bán Nguyệt!" Lăng Sương Nguyệt lạnh lùng nói.
vietwriter.vn
"Chị, ăn nhanh như vậy sao? Bây giờ em lập tức đi qua đón chị, nhân tiện chị giữ anh Thẩm lại giúp em, em vừa lấy được một viên ngọc thạch tốt, muốn anh Thẩm xem qua giúp em một lúc!”
Lăng Vũ ở đầu bên kia điện thoại không hề cảm nhận được giọng điệu lạnh như băng của Lăng Sương Nguyệt.
Thấy Lăng Sương Nguyệt gọi điện thoại cho Lăng Vũ, trong lòng Tiền Hưng An vừa sợ vừa vui, vui mừng là không biết Lăng Vũ có thể nói vài câu tốt đẹp giúp minh hay không, sợ Lăng Vũ lại truy cứu trách nhiệm của mình.
Lúc này, Lăng Sương Nguyệt nhìn thoáng qua Thẩm Lãng, thật vất vả mới có cơ hội ăn cơm với Thẩm Lãng, lại bị tên dở hơi khó hiểu này phá hủy.
Tuy nhiên bây giờ còn có biện pháp khắc phục, tất cả chờ Lăng Vũ tới rồi nói sau, cô cũng không muốn lãng phí toàn bộ thời gian lên người Tiền Hưng An.
“Bây giờ anh đi ra ngoài cho tôi, đợi một lúc nữa Lăng Vũ tới rồi nói sau!” Lăng Sương Nguyệt nói với Tiền Hưng An.
Tiền Hưng An vội vàng đáp lời, khom người rời khỏi phòng.
Ra khỏi cửa, ông chủ nhìn Tiền Hưng An run rẩy nói: "Nếu anh muốn chạy cũng được, nhưng tôi đoán không quá ba ngày nhà anh sẽ biến mất khỏi thành phố Giang Nam!”
Sau khi nói xong, ông chủ lập tức trở về phòng ăn, tiếp tục chiêu đãi vị khách quý này.
vietwriter.vn
Tuy rằng trước mắt không có ai trông coi Tiền Hưng An, Tiền Hưng An cũng nghĩ đến việc chạy trống.
Nhưng anh càng biết rõ, nếu chạy trốn, trừ khi anh ta có thể rời khỏi thành phố Giang Nam, hơn nữa mang theo người cả đời cũng không trở về.
Nhưng tất cả tiền tài sản nghiệp của anh ta đều ở thành phố Giang Nam, nếu như rời đi, vậy anh ta sẽ không có gì.
Bây giờ Tiền Hưng An chỉ có thể cầu nguyện, một lúc nữa Lăng Vũ đến có thể cùng nhau ăn uống vui vẻ, có thể nói vài câu tốt đẹp với chị gái, tha cho mình một lần.
Về phần Thẩm Lãng kia, Tiền Hưng An căn bản không có ý định muốn trả thù.
"Anh yêu, anh ở đây làm gì, thức ăn đều đã lên đủ, anh còn không đến ăn cơm sao?" Người phụ nữ mặt đỏ kia sau nửa ngày không thấy bóng dáng Tiền Hưng An, có chút sốt ruột, lập tức đi tìm.
Tiền Hưng An nhìn người phụ nữ đi tới, không khỏi sửng sốt, sau đó nhìn xung quanh, nói: "Em đi đi, hôm nay anh có chút việc, hôm khác hẹn em sau!"
Người phụ nữ mặt đỏ thấy Tiền Hưng An cơm cũng không ăn còn đuổi mình đi, không khỏi có chút không vui, xoay người dán lên người Tiền Hưng An, nũng nịu nói: "Không sao... Anh thật vất vả mới hẹn người ta đi ra, như thế nào cơm cũng không ăn thì đã phải đi, anh còn nói lúc nữa muốn dẫn em đi mua túi xách..."
Thấy người phụ nữ mặt đỏ làm nũng, nếu bình thường thì Tiền Hưng An đã ôm người này hôn hít một trận, nhưng trước mắt vẻ mặt của Tiền Hưng An lại chán ghét, đẩy người phụ nữ ra sau đó trầm giọng nói: "Bảo cô đi thì nhanh đi đi, cô điếc sao?”
Người phụ nữ bị Tiền Hưng An làm cho khó hiểu, phải biết rằng cô ta và Tiền Hưng An mới ở bên nhau được ba ngày, cũng chỉ quan hệ có một lần, chẳng lẽ đã chán mình nhanh như vậy?
Nghĩ đến những điều này, người phụ nữ mặt đỏ rất không cam lòng.
Con cháu nhà giàu như Tiền Hưng An cô ta đã gặp không ít, nhưng có thể ra tay rộng rãi như Tiền Hưng An, lại chỉ có thể gặp không thể cầu, chỉ riêng việc tặng quà trong phòng phát sóng trực tiếp của cô ta, một giờ Tiền Hưng An đã tặng không dưới chín trăm triệu.
Người như vậy, người phụ nữ này làm sao có thể dễ dàng buông tha.
"Không, không phải. Cùng lắm, em sẽ không đòi mua đồ nữa. Em sẽ đi cùng anh... Cùng anh đến khách sạn mà?" Người phụ nữ mặt đỏ tỏ vẻ xấu hổ nói.
Thấy người phụ nữ này cứ như vậy không rời, trong lòng Tiền Hưng An ngược lại cũng cảm động.
Đều nói phụ nữ làm phát sóng trực tiếp vô tình vô nghĩa, mà hôm nay người phụ nữ này đối với mình thật đúng là có chút tình nghĩa.
Tiền Hưng An vội vàng kéo cánh tay người phụ nữ mặt đỏ, thở dài, đem chuyện vừa rồi làm mất lòng Lăng Sương Nguyệt nói cho cô ta biết.
Vẻ mặt của người phụ nữ mặt đỏ sau khi nghe xong trở nên khiếp sợ, chất độn trên cằm suýt chút nữa rơi xuống.
"Cái này, anh Tiền, em đột nhiên nhớ tới hôm nay hình như có một người bạn, tìm em nói chuyện phát sóng trực tiếp, cho nên em đi trước một bước..." Người phụ nữ mặt đỏ nói xong, không đợi Tiền Hưng An phản ứng lại, cũng không quay đầu lại lập tức nhanh chóng đi ra ngoài nhà hàng.
Lần này làm cả người Tiền Hưng An choáng váng.
Trở mặt thế này cũng quá nhanh đi, vừa rồi còn có dáng vẻ muốn sống chết cùng nhau, bây giờ lại cứ như vậy rời đi...
Cùng lúc đó, Thẩm Lãng và Lăng Sương Nguyệt trong phòng đã ăn xong, bắt đầu nói chuyện chuyện về viện phúc lợi.
Thẩm Lãng nói ra kế hoạch của Tập đoàn Phi Vũ để lên kế hoạch xây dựng một viện phúc lợi lớn trong khu phát triển ven biển.
Ngoài nhà phúc lợi trẻ em, sẽ mở ra thêm một nhà dưỡng lão.
Đồng thời, anh cho biết sẽ tuyển dụng thêm giáo viên toàn thời gian và người chăm sóc để dạy các em nhỏ kiêm luôn việc chăm sóc trẻ nhỏ và người già. Đam Mỹ Hay
Nghe được những thứ này Lăng Sương Nguyệt có chút không thể tin được rằng tập đoàn Phi Vũ sẽ có lòng tốt như vậy.
Phải biết rằng rất nhiều doanh nghiệp tập đoàn lớn làm từ thiện, đều là làm bộ mà thôi, lợi dụng những thứ này để thiết lập hình ảnh công ty.
Mà tập đoàn Phi Vũ lại không tiếc nhân lực, vật lực, tài lực, đầu tư như vậy hoàn toàn không giống như làm một doanh nghiệp.
Quan trọng nhất, nếu các doanh nghiệp trung bình làm như vậy, đã được công bố rộng rãi trên các phương tiện truyền thông, sau tất cả, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội để thiết lập một hình ảnh tốt của công ty.
Nhưng tập đoàn Phi Vũ không giống, kế hoạch này nếu không phải Thẩm Lãng nói cho cô ta biết, cô ta cũng không nghe thấy một chút tiếng gió nào.
"Anh Thẩm, xin cho tôi hỏi một chút, tập đoàn Phi Vũ thật sự sẽ làm như vậy sao?" Lăng Sương Nguyệt có chút nghi ngờ hỏi.
Thẩm Lãng cười nhạt, gật đầu.
Lăng Sương Nguyệt biết Thẩm Lãng sẽ không ngớ ngẩn, loại chuyện này càng không cần phải lừa gạt mình.
"Anh Thẩm, làm sao anh biết những chuyện này, chẳng lẽ anh là ông chủ đứng đằng sau tập đoàn Phi Vũ?" Lăng Sương Nguyệt hỏi.
Lăng Sương Nguyệt vẫn cho rằng Thẩm Lãng là một lãnh đạo của tập đoàn Phi Vũ, ngày hôm đó anh có mặt ở phòng thương mại, còn thay mặt tập đoàn Phi Vũ lên sân khấu phát biểu.
Nhưng bọn họ đều cảm thấy Thẩm Lãng chỉ là một đại diện của tập đoàn Phi Vũ, dù sao đại đa số lên sân khấu phát biểu đều là cánh tay đắc lực của ông chủ đằng sau hậu trường, chứ không phải ông chủ thực sự đằng sau hậu trường.
Ông chủ đằng sau hậu trường có xu hướng nuôi dưỡng những cánh tay đắc lực và làm những việc ở phía sau để lên kế hoạch.
Mà những công việc cần ra mặt đều giao cho người dưới đi làm.
Đối với vấn đề của Lăng Sương Nguyệt, Thẩm Lãng khẳng định sẽ không trực tiếp trả lời.
Bởi vì lần này tới thành phố Giang Nam chính là vì thu phục mười gia tộc giàu có, trong này tất nhiên cũng bao gồm nhà họ Lăng.
Tuy rằng trước mắt anh và nhà họ Lăng có mối quan hệ tốt, nhưng không bảo đảm được một ngày nào đó tập đoàn Phi Vũ cũng sẽ có xung đột lợi ích với nhà họ Lăng, tuy rằng Thẩm Lãng hết sức tránh sự xuất hiện của ngày hôm nay, nhưng loại chuyện này có không thể nói trước được.
Cho dù ngày hôm nay đến, Thẩm Lãng cũng không muốn để cho những chuyện này ảnh hưởng đến quan hệ với Lăng Sương Nguyệt, cho nên Thẩm Lãng lựa chọn tạm thời giấu diếm.
"Tin tức này đã được xác nhận không thể nghi ngờ, là từ quản lý của tập đoàn Phi Vũ chính miệng nói, cô biết anh ta cũng thích thư pháp và hội họa, cho nên hai người chúng tôi đã trở thành bạn bè, thực ra ở tập đoàn Phi Vũ tôi cũng không được tính là lãnh đạo quan trọng." Thẩm Lãng cười nói.
Nghe Thẩm Lãng giải thích hợp lý, hơn nữa Từ Nghị đúng là giám đốc điều hành tập đoàn Phi Vũ hiện tại, Lăng Sương Nguyệt cũng không nghi ngờ nữa.