Thẩm Lãng không thể nhịn cười. Chu Tử Hào vẫn ngây thơ nghĩ rằng khách sạn Long Thịnh thực sự là của nhà anh ta nhưng thực tế đó chỉ là một đại lý kinh doanh, còn không bằng một con chó của nhà họ Thẩm.
“Chu Tử Hào, anh thực sự coi khách sạn Long Thịnh là của nhà anh à? Làm gì cũng phải nghĩ đến hậu quả. Đến ba anh cũng cần dựa vào tôi để kiếm ăn, anh không sợ việc làm của anh đào hố chôn ba mình à?”
“Còn anh nữa, Trần Kiệt! Phản bội tôi là quyết định ngu ngốc nhất trong cuộc đời anh, và cũng sẽ là lựa chọn đáng tiếc nhất của anh!”
Khí thế của Thẩm Lãng ngay lập tức làm lu mờ tất cả mọi người có mặt ở đó.
Cả Chu Tử Hào và Trần Kiệt đều bị khí thế của Thẩm Lãng làm cho lặng người.
Tuy nhiên, Chu Tử Hào vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
“Bớt bốc phét dọa người đi, ở thành phố Bình An này, ba tao vẫn rất có tiếng tăm, tao thấy mày bị hoang tưởng rồi đấy!” Chu Tử Hào cười khẩy.
“Cậu Chu, tên này rõ là đố kỵ rồi, để tôi giúp anh.” Trần Kiệt ra sức thể hiện, sau đó gọi nhân viên bảo vệ: “Kéo con chó tội nghiệp này vào nhà vệ sinh, đánh thật mạnh và ấn đầu vào bồn cầu cho tao! Hãy để nó phải nôn ra!”
Cái bộ dạng độc ác của Trần Kiệt trông thật buồn nôn.
Thẩm Lãng quyết định để lộ thân phận, để Trần Kiệt và Chu Tử Hào trả giá đắt cho những gì họ đã làm!
Lúc này, trước khi nhân viên bảo vệ đến, bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp của một ông già.
“Đợi đã! Dừng lại!”
Âm thanh đó rất quen thuộc, người vừa đến là Tống Tri Viễn.
Hôm nay là ngày mà Tống Tri Viễn chuyển đến nơi ở mới. Lúc này, Tống Tri Viễn và cháu gái đang kéo vali ra khỏi khách sạn Long Thịnh.
Khách sạn Long Thịnh là khách sạn năm sao lớn nhất tại thành phố Bình An. Tống Tri Viễn là sếp lớn đến từ tỉnh. Ông đã định ở đây vào ngày đầu tiên đến thành phố Bình An.
Sắc mặt của Chu Tử Hào ngay lập tức thay đổi, sự kiêu ngạo trước đó đã bớt đi nhiều.
“Chào ông Tống ạ.” Chu Tử Hào khá sợ thân phận của Tống Tri Viễn.
Gia đình nhà họ Tống ở tỉnh là nhà kinh doanh nổi tiếng, có một mạng lưới rộng khắp. Khi ông mới đến Bình An, nó đã thu hút sự chú ý của hầu hết các thương gia trong thành phố.
“Tiểu Thẩm là bạn của tôi, hãy nể mặt tôi, đừng làm phiền cậu ấy!” Giọng điệu của Tống Tri Viễn trở nên lạnh lùng.
Nghe đến đây, Chu Tử Hào kinh ngạc.
Làm thế nào mà Tống Tri Viễn có thể ra mặt thay cho một người hèn mọn như Thẩm Lãng?
Chu Tử Hào đầy ngờ vực và hoang mang.
“Ông Tống đã lên tiếng rồi thì tùy ông xử lý vậy.” Chu Tử Hào giả vờ cười.
Sau đó, Chu Tử Hào đưa Trần Kiệt vào khách sạn, chấm dứt chuỗi rắc rối với Thẩm Lãng.
Hai người vừa đi vừa nói, Trần Kiệt rất không can tâm.
“Cậu Chu, như thế là xong sao?”
“Không thì sao, anh có biết Tống Tri Viễn là ai không? Ông ấy là một doanh nhân lớn của tỉnh và ông ấy cũng là một người nổi tiếng trong giới thương nhân. Tôi không thể làm ông ấy mất mặt được.” Chu Tử Hào giải thích.