Tôn Nhĩ Nhã vội vàng nhắc nhở nhân viên bán hàng, “Cậu ta là tên quỷ nghèo đó, chẳng lẽ cô thật sự tin rằng cậu ta có thể mua nổi sao? Mau ngăn cản cậu ta lại đi!”
Nhưng mà, nhân viên bán hàng chỉ liếc mắt nhìn Tôn Nhĩ Nhã như nhìn một kẻ ngốc.
Tam thời không nói là có tiền hay không, khách hàng đeo thử đồng hồ thì có làm sao, bán hàng nhãn hiệu xa xỉ không chỉ ở độ nổi tiếng mà còn ở thái độ phục vụ nữa.
Huống chi Thẩm Lãng còn là chủ tiệm, làm gì có nhân viên bán hàng nào dám đuổi ông chủ của mình chứ? Ăn đủ đấy!
Tôn Nhĩ Nhã thấy nhân viên bán hàng thờ ơ, giậm chân giận giữ. Điều khiến ả ngạc nhiên hơn cả là, Chu Tử Hào vốn coi Thẩm Lãng là đối thủ một mất một còn thế mà cũng không lên tiếng.
Nếu đổi lại là ngày thường, Chu Tử Hào không chế nhạo chửi rủa Thẩm Lãng một trận sẽ không mang họ Chu nữa.
Hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp, Tôn Nhĩ Nhã không ngừng ám chỉ Chu Tử Hào.
“Chu thiếu, Nhuyễn Nhuyễn đơn thuần lắm, không chống cự nổi kẻ hoa ngôn xảo ngữ đâu, nhưng bàn về thực lực, vẫn là Chu thiếu ngài giỏi hơn. Đây là cơ hội tốt, sao ngài không thể hiện thực lực tuyệt đối của bản thân đi? Để tên quỷ nghèo đó nhìn xem ai mới là người có tiền!”
Nghe những lời này, mặt Chu Tử Hào tối sầm lại.
Mẹ nó, từ lúc Thẩm Lãng vào tiệm đến giờ, cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ năm phút đồng hồ liền, bởi vì chân cậu run khônh đứng nổi rồi, phải dựa vào quầy hàng mới có thể đứng vững.
Năm phút đồng hồ này đối với cậu quả thực là một sự dày vò. Tuy nói rằng Thẩm Lãng để cậu tự do hoạt động, nhưng sau khi trải qua kích thích kia, bây giờ chỉ cần Thẩm Lãng phóng rắm thôi cậu cũng đã sợ tới mức run bần bật rồi.
“Mệt mỏi quá! Tôn Nhĩ Nhã, con đàn bà ngu xuẩn này, mày đang muốn kéo ông xuống nước phải không! Mày muốn chết thì cứ chết đi, xen vào chuyện của ông đây làm gì! Ông đây vừa mới xuất viện, để cho ông yên tĩnh làm một người qua đường thôi không được sao?!” Nội tâm Chu Tử Hào âm thầm lôi mười tám đời tổ tông Tôn Nhĩ Nhã ra ân cần hỏi thăm một lượt, sau đó trộm nhìn Thẩm Lãng, run như cầy sấy quan sát sắc mặt hắn.
“Thẩm… Thẩm gia gia, chuyện này không liên quan đến tôi a!”
“Đừng! Tôi không có đứa cháu trai nào như cậu!” Thẩm Lãng ghét bỏ nhìn Chu Tử Hào.
Rõ ràng, Chu Tử Hào nào có đủ tư cách để làm cháu trai hắn.
Thấy vẻ mặt ghét bỏ của Thẩm Lãng, Chu Tử Hào càng thêm bối rối.
“Bà nội…”
Dưới tình thế cấp bách, thế mà tên này lại mở miệng gọi Lâm Nhuyễn Nhuyễn một tiếng bà nội.
Động thái này làm Lâm Nhuyễn Nhuyễn sốc toàn tập.
Ngay cả Tôn Tịnh Nhã ở bên trong cũng sững sờ.
Quả dưa này lớn quá đi!
Ban đầu Chu Tử Hào điên cuồng theo đuổi Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cho dù bị từ chối cũng không đến mức bị kích thích thành như thế này a!
Tôn Tịnh Nhã cảm thấy như mình đang nằm mơ, vị cao phú soái trong mắt ả rốt cuộc bị làm sao thế? Ổng uống nhầm thuốc hử?
So với Tôn Tịnh Nhã, Lâm Nhuyễn Nhuyễn càng chịu nhiều kinh hách hơn.
Đột nhiên nhảy ra một thằng cháu trai lớn như vậy, thật là mông lung như một trò đùa.
“Tôi già như vậy ư?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn thở nặng nề, hỏi.
Kỳ thật, Chu Tử Hào cũng đành phải chữa ngựa chết như ngựa sống. Sau khi nghĩ thông suốt mối quan hệ với Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cậu đành tự mình cầu tình, tránh cho lại bị Thẩm Lãng trách phạt.
Người chưa từng trải, làm sao cảm nhận được nỗi sợ hãi trong thâm tâm của cậu chứ.