Mục lục
Siêu cấp đại gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 68


Cũng có lẽ hình tượng nghèo hèn của anh ở trường trước đây đã quá in sâu trong cô.


Năm giờ chiều, Thẩm Lãng tạm biệt Lâm Nhuyễn Nhuyễn.


“Nhuyễn Nhuyễn, ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện sớm, có chuyện gì gấp thì cứ gọi cho tôi.”


“Được, cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi, cậu cứ đi làm việc của cậu đi!”


Thẩm Lãng ra khỏi bệnh viện, chuẩn bị về nhà.


Nhưng anh lại nhận được cuộc gọi từ Tống Tri Viễn.


“Ngày nào ông cũng gọi điện cho mình, không sợ mình thấy phiền à?”


Thẩm Lãng vẫn nghe điện thoại, dù gì Tống Tri Viễn cũng rất khách sáo với anh.


“Tiểu Thẩm, cháu vẫn chưa ăn tối đúng không, mau đến toà nhà Phúc Hưng, ông mời cháu!” Tống Tri Viễn mời Thẩm Lãng đi ăn cơm.


“Không cần đâu ạ, ngày khác nhé ông!” Thẩm Lãng không hứng thú nói.


“Tiểu Thẩm, ông đã gọi đồ ăn xong rồi, nể mặt ông đi, ông có việc cần thương lượng với cháu.” Tống Tri Viễn nói.


Trên thực tế, Thẩm Lãng và Tống Tri Viễn là hàng xóm, cùng sống ở khu dân cư Vân Thuỷ Sơn, gặp mặt rất dễ.


Nhưng Thẩm Lãng vẫn chưa tiết lộ nơi ở của anh, như vậy sẽ tránh được sự làm phiền không cần thiết.


Có thể tưởng tượng, nếu Tống Tri Viễn biết Thẩm Lãng ở cùng khu với ông, thể nào ông cũng đến làm phiền Thẩm Lãng hằng ngày cho xem, những ngày như vậy thật khó mà chịu nổi!


Cuối cùng Thẩm Lãng vẫn đồng ý với lời mời của ông, anh đổi hướng đi đến toà nhà Phúc Hưng.


Vừa mới tắt điện thoại, sắc mặt của Tống Tri Viễn đã biến đổi, ông trở nên nghiêm túc hơn trước.


“Tiểu Từ, đợi chút nữa Thẩm Lãng đến, cháu không được vô lễ với cậu ấy, cháu phải lễ phép với cậu ấy đấy, hiểu chưa?” Tống Tri Viễn không yên tâm nên dặn dò lại.


“Ông, người này chú trọng bề ngoài, mới đầu mời anh ta còn từ chối, cuối cùng vẫn đồng ý, cháu rõ khuôn mặt của anh ta rồi.” Tống Từ cong môi, dáng vẻ tức giận của cô còn có chút đáng yêu.


“Cái đó gọi là khiêm tốn, Tiểu Từ, con không hiểu đâu.” Tống Tri Viễn khẽ gật đầu.


“Ôi ôi, cháu chống mắt lên xem, ông già nên lẫn rồi đó.” Tống Từ lè lưỡi tỏ ra đáng yêu.


Tống Tri Viễn không hề lẫn, ông tận mắt nhìn thấy thuật điểm huyệt của Thẩm Lãng, điều này quả khiến người khác kinh sợ!


Nửa tiếng sau, Thẩm Lãng đến một căn phòng trang nhã của toà nhà Phúc Hưng, Tống Tri Viễn và cháu gái Tống Từ đã sớm gọi đồ ăn lên.


Đã không phải là lần gặp mặt đầu tiên, cả hai bên cũng không cần tỏ ra xa lạ.


Vừa ăn vừa nói chuyện, Tống Tri Viễn hỏi về những việc xảy ra ở khách sạn Long Thịnh.


“Tiểu Thẩm, những cổ đông nhỏ ở bên khách sạn Long Thịnh không làm khó cháu chứ?”


“Không ạ, cháu giải quyết xong hết rồi.” Thẩm Lãng nhàn nhạt nói.


“Vậy thì tốt, sau này thằng nhóc họ Chu còn tìm cháu gây sự nữa, cháu để ông đến xử lý nó.” Tống Tri Viễn nói.


Chu Tử Hào nào dám tìm anh gây sự nữa, lúc này anh ta còn ở bệnh viện chữa trị, đợi ra viện, Thẩm Lãng còn định dày vò anh ta thêm lượt nữa.


“Đúng rồi, ông Tống, ông nói trong điện thoại muốn tìm cháu có việc, là việc gì vậy?” Thẩm Lãng hỏi.


“Cổ của bà nhà ông bị bệnh lâu rồi, chữa mãi mà không thấy khá lên, không cách nào trị tận gốc được. Nên ông mới mời cháu đến để xem bệnh cho bà, không biết ba ngày sau cháu có thời gian không? Tống Tri Viễn nói.


“Ba ngày sau cháu rảnh, ông cứ sắp xếp đi ạ.”


Tống Tri Viễn đã đích thân nói, Thẩm Lãng cũng khó lòng từ chối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK