Đây là tiệc khai máy, trong đám khách quý quan trọng có một trong bốn lão đại của tỉnh thành là Lý Hàn Lâm, và cháu gái của ông ta Lý Thư Yểu.
Ngoài ra, còn có diễn viên chính và các thành viên quan trọng của đoàn làm phim.
Bạch Vi Vi dựa vào mối quan hệ với Tề Hóa Vũ, không có chút kỹ năng diễn xuất nào, cũng được đóng vai nữ hai.
Học ngành y nhưng lại chạy đi đóng phim, vừa vào đã trở thành nữ hai, không có quan hệ thì không thể vào được.
Đương nhiên, đây là đoàn phim do bạn trai hiện tại của cô ta đầu tư, hiển nhiên quan hệ cũng rất thân thiết.
"Thư Yểu, gần đây em đẹp lên đấy." Tề Hóa Vũ kéo cánh tay Bạch Vi Vi, nói với cô chủ Lý Thư Yểu của nhà họ Lý.
Lý Thư Yểu là người phụ nữ tài ba trong nhóm nhà giàu ở tỉnh thành, có địa vị không hề thua kém Tống Từ trong giới nhà giàu.
Lý Thư Yểu này, từ trên xuống dưới tỏa ra vẻ của người có học, dùng từ tiểu thư khuê các để miêu tả cô ta là chuẩn xác nhất.
Bởi vậy tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm rất cao.
"Hóa Vũ, chúc cho bộ phim mới của anh sẽ bùng nổ." Lý Thư Yểu khẽ hé đôi môi đỏ thắm, mỉm cười mà nói với Tề Hóa Vũ.
Nhưng mà, ánh mắt của Lý Thư Yểu cũng không hề nhìn đến Bạch Vi Vi bên cạnh Tề Hóa Vũ.
Bạch Vi Vi còn không lọt được vào mắt xanh của Lý Thư Yểu, đó không phải xuất phát từ sự ghen ghét của phụ nữ, mà là ở trong lòng thấy cô ta không lọt mắt.
Cô ta nhìn ra được, Bạch Vi Vi là người không biết cẩn trọng, thích khoe khoang, cả ngày dính lấy Tề Hóa Vũ, ngay cả đi học cũng không học, chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã chạy đi đóng phim, không gia thế không tài đức, chỉ dựa vào thân thể để lấy thứ mình muốn.
Lý Thư Yểu không thích kết bạn với người phụ nữ không biết xấu hổ như Bạch Vi Vi.
"Ha ha Thư Yểu, đêm nay Vi Vi sẽ tự mình hát một bài.
Một lát nữa chúng ta vừa thưởng thức rượu ngon, vừa nghe giọng hát êm tai của Vi Vi.
Vi Vi nhà anh tôi rất có tài năng đó, hát nhảy đều tốt." Tề Hóa Vũ cố ý khoe khoang với Lý Thư Yểu.
Đại khái là đừng cảm thấy chỉ mình cô là người phụ nữ tài ba, bạn gái tôi cũng không tệ, biết nhảy biết hát, không thể thua cô.
"Ha ha." Trên mặt Lý Thư Yểu nở nụ cười có lệ, trả lời một câu rồi cùng ông nội rời đi.
Ở trong mắt Lý Thư Yểu, một diễn viên không đủ tư cách vào tuyến mười tám còn chưa xứng để đánh đồng với cô ta.
Bữa tiệc khai máy sắp chính thức bắt đầu, chỉ còn hơn mười phút nữa, bây giờ bầu không khí càng nóng hơn.
Tề Hóa Vũ dẫn Bạch Vi Vi đi đến chỗ đạo diễn phim nói chuyện phiếm, ngoài ra còn gọi tới vai nữ số một của bộ phim này, hoa đán Quan Sư đang hot.
Quan Sư là vai nữ số một của bộ phim mới này, cô ta rất hot trong phim truyền hình và điện ảnh, là tiểu hoa đán có lượng view khá cao, bộ phim này có cô ta thì đảm bảo bộ phim này sẽ có rating năm mươi phần trăm.
Đương nhiên, Bạch Vi Vi gia nhập sẽ kéo thấp tỉ lệ người xem xuống, điều này làm Quan Sư có chút không hài lòng.
Cô ta không muốn một bộ phim hay lại bị hủy trong tay Bạch Vi Vi, nhưng lại không thể làm gì.
Đồng thời, Bạch Vi Vi cũng vô cùng ghét bỏ Quan Sư, cô ta ghen ghét Quan Sư có thể nhận vai nữ số một.
Lúc đầu cô ta muốn vai nữ số một của bộ phim này, thậm chí khuyên Tề Hóa Vũ cho cô chen vào để cho Quan Sư ra rìa, nhưng anh của Tề Hóa Vũ lại nhúng tay vào, bác bỏ thỉnh cầu của Bạch Vi Vi.
Anh của Tề Hóa Vũ là thiên tài kinh doanh nổi danh tỉnh thành.
Giống như bộ phim này được đầu tư rất khủng, hiện nay Bạch Vi Vi còn chưa đủ tư cách tham gia, nhưng có thể được xếp vào vai nữ hai, đã là phá lệ rồi.
Quan điểm không hợp nhau, không có cách nào nói chuyện được, Bạch Vi Vi nhìn thấy Quan Sư đã thấy phiền, thế là mượn cớ đi toilet trang điểm lại.
Lúc cô ta đi ra khỏi toilet, vừa lúc gặp phải Thẩm Lãng.
Sự xuất hiện của Thẩm Lãng khiến Bạch Vi Vi cảm thấy rất kinh ngạc.
Cô ta cho rằng Thẩm Lãng này là người có ở tầng lớp thấp nhất, xác suất xuất hiện ở khách sạn năm sao vô cùng nhỏ bé.
"Thẩm Lãng! Sao anh lại ở chỗ này?" Vẻ mặt Bạch Vi Vi tràn đầy sự nghi ngờ mà hỏi.
Mà Thẩm Lãng nhìn thấy người phụ nữ này xuất hiện, cảm thấy hơi xui xẻo.
Mặc dù tỉnh thành lớn, nhưng vào thành phố này chưa đến mười ngày đã gặp Bạch Vi Vi rất nhiều lần.
Nhưng mà khách sạn năm sao Ngọc Đỉnh là khách sạn được yêu thích nhất tỉnh thành, bây giờ Bạch Vi Vi lại bám vào một công tử nhà giàu, cơ hội gặp nhau ở đây rất lớn.
Thẩm Lãng không muốn đáp lời, thậm chí chẳng muốn nhìn thẳng vào cô ta dù chỉ một chút.
"Thẩm Lãng! Anh có nghe không, tôi hỏi anh đó!" Bạch Vi Vi dùng khí thế như ở trên cao nhìn xuống mà chất vấn.
"Cút đi!" Thẩm Lãng quát lên với giọng lạnh lẽo.
"Ôi chao, vẫn còn mạnh miệng đấy.
Trước đó anh còn nhặt ve chai, sao bây giờ lại chạy đến khách sạn năm sao này? À tôi hiểu rồi, anh đến nhặt cơm thừa ăn à!" Bạch Vi Vi nói lời chua ngoa, làm cho người nghe cảm thấy rất không thoải mái.
"Con mắt nào của cô thấy tôi nhặt ve chai? Trên mặt hay là trên mông?" Thẩm Lãng bực mình hỏi ngược lại.
"Còn không thừa nhận à.
Một tiếng trước, anh ở nhà máy tái chế phế phẩm trên đại lộ Thành Hoa, tôi nhìn thấy cả rồi, ha ha." Bạch Vi Vi cười lạnh.
"Thì liên quan gì đến cô!" Ánh mắt Thẩm Lãng lạnh lẽo.
"Quả thật không có liên quan đến tôi, nhưng khi tôi nhìn thấy anh sống rất thảm, thì tôi lại vui vẻ!"
"Cô không hề có chút xấu hổ?"
Lúc trước, Bạch Vi Vi cũng không phải chia tay đơn giản như thế, mà cô ta đã giành lấy cơ hội vào đại học Giang Hoa của Thẩm Lãng, còn cùng mẹ cô ta là Tiền Mỹ Lan sỉ nhục anh.
Vì công danh lợi lộc có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Bạch Vi Vi làm nhiều chuyện có lỗi với Thẩm Lãng như vậy, thế mà lúc gặp mặt không hề có chút xấu hổ, còn nói những lời chế giễu, loại phụ nữ này thật ghê tởm.
"Sao tôi phải áy náy? Không nói đến chuyện bây giờ cuộc sống của tôi đã dễ chịu hơn, anh biết không, bây giờ cả người tôi đều mặc hàng hiệu, trang sức hàng hiệu, túi xách hàng hiệu, ngay cả nước hoa tôi xịt đều là hàng hiệu quốc tế, thật sự là cuộc sống của công chúa!"
Lúc này cái cằm của Bạch Vi Vi đã ngẩng lên sắp chạm đến trần nhà rồi.
"Dior Jadora, Eau De Parfum, thích hợp với người phụ nữ trưởng thành, nước hoa này không tệ, nhưng mà đồ tốt mà cô dùng cũng thành nước vệ sinh." Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn lướt qua Bạch Vi Vi.
Cho dù là nước hoa, xịt nhiều cũng sẽ quen mùi.
Nghe câu này, Bạch Vi Vi nhíu chặt lông mày.
Cô ta không nghĩ tới, Thẩm Lãng lại có thể nói đúng tên loại nước hoa cô ta đang dùng, cùng series và kiểu dáng.
Ngay cả chính cô ta cũng không nhớ rõ lắm, bởi vì cô ta phải làm nũng với Tề Hóa Vũ cả tuần lễ, anh ta mới sai người mang từ nước ngoài về, vì buổi tiệc khai máy hôm nay nên cô ta mới dùng lần đầu tiên.
Mà Thẩm Lãng, vậy mà có thể nói ra được? Phải biết đây là nước hoa sang trọng nhất cô ta từng xịt qua đó!
"Dù anh nói đúng, nhưng mà dựa vào kiến thức của anh vốn không thể hiểu những sản phẩm xa xỉ này.
Lại nói series này vốn không thích hợp cho người phụ nữ trưởng thành, mà thích hợp với phụ nữ trẻ yêu văn nghệ như tôi đây." Bạch Vi Vi sửa lại.
Đối với câu nói này, Thẩm Lãng khinh thường cười một tiếng, loại người tham mê hư vinh như cô ta, cũng dám nói mình là người trẻ yêu văn nghệ.
Bây giờ con chó con mèo đọc vài câu chuyện giả dối lừa lọc, nghe mấy bài dân ca và Rock n roll cũng dám nói làm văn nghệ!
Nhắc đến nước hoa, Thẩm Lãng còn biết nhiều hơn Bạch Vi Vi.
Lúc trước, khi anh cùng Mộc Hồng Diệp ở bên trong chăn xem phim kinh dị, ôm ấp nhau, thường xuyên tiếp xúc với mấy loại nước hoa hàng hiệu quốc tế.
Anh nhớ rõ có một lần Mộc Hồng Diệp xịt một khoảng thời gian, nhưng sau đó nói không thích hợp nên không xịt nữa.
"Được rồi, tôi không có thời gian nói nhảm, chó mẹ cút đi!"
Thẩm Lãng giơ tay, một tay đẩy Bạch Vi Vi qua một bên.
Bạch Vi Vi càng tức giận hơn, cô ta trừng mắt, vẻ mặt nghiêm túc, nói lời đe dọa: "Tôi cảnh cáo anh, tiệc khai máy của bộ phim mới tôi đóng sắp bắt đầu.
Nếu như anh dám đi qua đó làm ầm ĩ, tôi sẽ để anh biến mất khỏi tỉnh thành.".