Thấy thế, Thẩm Lãng mặt đầy cưng chiều xoa đầu Lâm Nhuyễn Nhuyễn, mỉm cười nói, “Đừng lo, tôi cũng không có yếu đuối như vậy.:
Bị Thẩm Lãng xoa đầu, tim Lâm Nhuyễn Nhuyễn đập càng nhanh hơn, mặt đỏ lên, thậm chí còn có chút choáng váng.
Đây mới gọi là xoa đầu nè, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đơn thuần như vậy, làm sao có thể chịu được.
“Cậu… cậu có khát nước không, tớ… tớ đi rót nước cho cậu.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn không biết phải làm sao, hốt hoảng chạy đi.
Thẩm Lãng cười đểu, đây là lần thứ tư trong ngày nói như vậy rồi, cho dù miệng có khát cũng chẳng khát được nữa!
…
Cuộc “giải phẫu” buổi chiều tiến hành đúng dự kiến.
Diệp Lâm Phong đã thân bại danh liệt, không còn trở ngại, Thẩm Lãng rất thuận lợi chữa bệnh cho mẹ Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Lần này, Thẩm Lãng dùng liệu pháp châm cứu ngân châm, mỗi một kim đều là tinh hoa của y học.
Đáng tiếc, đám nhân viên y tế, không một ai hiểu gì, ngoại trừ việc thán phục và cảm khái ra, cũng chẳng biết gì về y lý trong đó.
Thẩm Lãng cũng không trông chờ gì vào đám Tây y đi nghiên cứu châm cứu Trung y này, y thuật của Thần y môn Liên Tâm Đường, là thứ mà bọn họ khó mà với tới được.
Mấy ngày sau, mẹ Lâm chỉ cần ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng, không còn gì đáng lo ngại, nghỉ ngơi một tháng là có thể xuất viện trở về nhà.
Thẩm Lãng sau này cũng chẳng dễ dàng gì mà xuất hiện tại bệnh viện.
Sư phụ Nữ thần y đã từng cảnh cáo hắn, không được nói hắn là truyền nhân của thần y, nếu không hắn sẽ trở thành mục tiêu để thế lực các nơi tranh giành.
Thật ra thì lời này cũng rất có lý, hôm nay Triệu Thiết Sơn nghĩ hắn là truyền nhân cổ y, liền cảm thấy hối hận vì hắn ngồi vị trí của khách mời, mà so với cổ y, thần y còn cao hơn một tầng khó mà vượt qua.
Thẩm Lãng chỉ chữa những bệnh mà thầy thuốc khác không chữa được, không thể bất kỳ người nào mắc bệnh cũng để cho hắn chữa, dẫu sao hắn cũng có rất nhiều chuyện cần giải quyết.
Vì sắp xếp chữa bệnh cho mẹ Lâm, hắn còn chưa kịp đi đón Đỗ Kim Thủy tới thành phố Bình An, thậm chí Quy tức công ngày nào hắn cũng luyện, bây giờ cũng không có thời gian để luyện tập.
Chỉ là, cuối cùng cũng bớt đi được gánh nặng ngàn cân trên vai Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Mẹ Lâm đã mắc bệnh suốt ba năm trời, cuộc sống Lâm Nhuyễn Nhuyễn rất khó khăn, đừng nói là nhịn ăn nhịn xài, ngay cả đồ trang điểm cũng không mua nổi.
Cũng may Lâm Nhuyễn Nhuyễn có dáng vẻ xinh đẹp trời sinh, mặt đầy collagen, cho dù không trang điểm, để mặt mộc cũng thanh thuần động lòng người, làm cho người khác sinh ra cảm giác muốn che chở.
Trong phòng bệnh, Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyên, bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn chưa biết trình độ y học cao siêu của Thẩm Lãng, cũng không biết chính đôi bàn tay thần kỳ này của Diệu Lãng đã trị tận gốc căn bệnh lâu năm của mẹ cô.
Những điều này Thẩm Lãng cũng không nói cho cô.
Thân là truyền nhân thần y, Thẩm Lãng coi thường việc khoe khoang, chữa bệnh cứu người vốn là trách nhiệm của bác sĩ, không cần phải kể công kiêu ngạo.
Hơn nữa, Thẩm Lãng cũng không muốn để cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn có cảm giác bị chênh lệch, tình trạng như này cũng không tệ, giữa hai người không có gì ngăn cách, Lâm Nhuyễn Nhuyễn chính là một mảnh đất yên lặng trong lòng hắn giữa chốn đô thị phồn hoa.
“Nhuyễn Nhuyễn, dì khỏi bệnh rồi, chỉ cần ở lại dưỡng bệnh thôi, cậu cứ thả lỏng đi, đi dạo phố với bạn, điều hòa tâm trạng.” Thẩm Lãng nói.
“Được, bạn học Thẩm, tớ sẽ cân nhắc.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, khéo léo nói.