*Xuyên kịch: Kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc.
Mà lúc này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đầu tiên nhìn Thẩm Lãng, sau đó dẫn theo Thẩm Lãng cùng đi qua.
“Bạn học Thẩm cũng đến rồi, cùng nhau uống một ly đi.” Lý Mộc Ca ngụy trang rất tốt, không hề nhìn ra Lý Mộc Ca thù hận Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng tạm thời nhịn xuống, hắn thật muốn nhìn xem, Lý Mộc Ca này rốt cuộc có thể đùa giỡn ra chuyện gì.
Ba người ngồi xuống, Lý Mộc Ca nhẹ nhàng vỗ tay, ngay lập tức có bồi bàn mang một bình rượu vang đến, một decanter* và ba ly đế cao.
*decanter: là bình chiết rượu vang, được làm chủ yếu từ thủy tinh hoặc pha lê, có công dụng chính là giúp rượu vang tiếp xúc nhiều hơn với không khí để thức uống này trở nên ngon hơn.
“Đến, nếm thử loại rượu tốt nhất của khách sạn đi.”
Dù Lý Mộc Ca đã khắc chế cảm giác ưu việt mãnh liệt trong lòng, nhưng trên mặt vẫn khó nén được biểu tình đắc ý.
Mà Thẩm Lãng sao lại không biết đẳng cấp rượt quý của khách sạn Long Thành cơ chứ, hắn cũng không giống Lý Mộc Ca đắc ý dào dạt, bởi vì hầm rượu của khách sạn Long Thành hắn đều từng đi qua, so với Lý Mộc Ca, hắn còn quen thuộc hơn.
Lý Mộc Ca gọi Thẩm Lãng đến thử rượu, tự nhiên không phải xuất phát từ ý tốt.
Cậu muốn nhân cơ hội này, khiến Thẩm Lãng phải khó xử trước mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Càng muốn nói với Thẩm Lãng, chó không được đến tiệc rượu, vĩnh viễn không được!
Vốn nên để bồi bàn của khách sạn rót rượu, nhưng Lý Mộc Ca đã cầm bình rượu lên, đổ rượu vang vào, giả vờ giả vịt rót rượu.
Sau đó lại liếc Lâm Nhuyễn Nhuyễn, xem Lâm Nhuyễn Nhuyễn có dùng ánh mắt sùng bái để nhìn hắn không.
Thẩm Lãng lẳng lặng nhìn Lý Mộc Ca giả bộ, động tác rót rượu cứng ngắc, không chút thành thạo, rập khuôn y như mấy cái video hướng dẫn trên mạng.
Lý Mộc Ca một bên rót rượu, một bên nói với Thẩm Lãng: “Bạn học Thẩm, tuy rằng cậu không biết xuất xứ của loại rượu vang này, nhưng cậu nhất định phải nếm thử, đây tuyệt đối là trân phẩm, bình thường không có cơ hội uống đâu, tôi phải năn nỉ ông chủ Chu rất lâu mới xin được, người bình thường quả thực không được hưởng loại đãi ngộ thế này.”
Thẩm Lãng nhíu mày, hơi kinh ngạc.
“Thế nào, bạn học Thẩm hẳn rất kinh ngạc, kỳ thật chênh lệch giữa người với người, từ trong bụng mẹ đã khác rồi, không cần chán nản.”
Dù ngữ khí Lý Mộc Ca nhẹ nhàng, nhưng ý muốn bộc lộ tài năng trong lời nói vô cùng rõ ràng.
“Không phải, tôi chỉ là kinh ngạc, Domaine Romanée Conti 2000, cũng được coi là trân phẩm khó có được à?”
Thẩm Lãng khó hiểu, cũng chính là nguyên nhân khiến hắn nhíu mày,
Năm như thế này, trong mắt hắn chỉ là hương vị không tồi, nhưng tuyệt đối không được tính là trân phẩm.
Nếu nói đây là trân phẩm, rượu năm 1971 chẳng phải là hàng quý hiếm sánh ngang với trời đất hay sao?
Nhưng trong mắt Lý Mộc Ca lại lóe lên một tia xem thường, nói: “Cậu có điều không biết, đánh giá rượu ngon hay không, không phải càng lâu càng tốt, mà xem nơi sản xuất và khí hậu năm đó thế nào, cùng với điều kiện sinh trưởng và phát trưởng của cây nho.”