Người dám ra tay với em họ của anh ta, tuyệt đối không thể là người thường.
Chợt, Hướng Ca lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của nhà họ Hướng, sau đó đem Lữ Diễm Diễm đi cứu chữa.
Khi Hướng Ca vừa buông di động xuống, lại nghe thấy một thanh niên tuổi tác xấp xỉ anh ta đang nói chuyện: “Chân của em họ anh, là tôi sai người đá gãy.”
Thẩm Lãng trực tiếp thừa nhận, không hề sợ hãi chút nào.
Hướng Ca lại nhíu mày, sắc mặt biến đổi như là gặp phải kẻ địch mạnh mẽ lắm vậy.
Anh ta cảm thấy rất bất ngờ, đây là lần đầu anh ta gặp được kẻ dám chủ động thừa nhận việc làm của mình. Anh ta nhất thời không phân biệt được hành động này là khiêu khích hay chủ động nhận lỗi nhận trách nhiệm.
vietwriter.vn
Lúc này, Thẩm Lãng lại bình tĩnh nhìn Hướng Ca, chậm rãi mở miệng. “Chân của cô ta, còn chưa đáng để tôi tự mình phế bỏ.”
Lúc này Hướng Ca đã hiểu rõ, đối phương căn bản không có ý định xin lỗi nhận trách nhiệm gì cả, mẹ nó đây chính là khiêu khích công khai.
Tức khắc, tròng mắt Hướng Ca như có thể phun ra lửa, căm tức nhìn Thẩm Lãng. “Mày có biết tao là ai không?” Hướng Ca chất vấn.
“Anh là anh họ của cô ta, là người thừa kế của nhà họ Hướng.” Thẩm Lãng nhàn nhạt trả lời.
“Mày biết tao là ai mà còn dám nói chuyện với tao bằng giọng điệu đó à?” Anh Hướng tiếp tục lạnh giọng chất vấn.
“Anh có chỗ nào là đặc thù?” Trong mắt Thẩm Lãng, Hướng Ca cũng không có gì đặc biệt.
Kể cả cha của Hướng Ca là Hướng Thiên đứng trước mặt Thẩm Lãng, anh cũng sẽ không cho ông ta mặt mũi.
Nhà giàu ở Giang Nam muốn nhục nhã người Vân Thành, vậy thì Thẩm Lãng sẽ lập uy ngay tại đây!
Khi Hướng Ca thấy Thẩm Lãng trả lời như vậy, sắc mặt anh ta lập tức trở nên xanh mét.
“Tao không có chỗ nào đặc thù? Mày thử hỏi người chung quanh một chút, địa vị của nhà họ Hướng ở Giang Nam là như thế nào, rồi lại hỏi người chung quanh một lần nữa, những kẻ từng đấu với nhà họ Hướng, kết cục của chúng hiện tại là gì!”
vietwriter.vn
Làm công tử nhà giàu ở Giang Nam, trước nay Hướng Ca đều đi ngang.
Anh ta chưa từng bị làm lơ như vậy bao giờ, xuyên thấu ánh mắt của Thẩm Lãng, thứ anh ta nhìn thấy được chính là sự thờ ơ.
Anh ta không rõ, rốt cuộc Thẩm Lãng là không biết gì, hay thực sự có thực lực để cứng đối cứng với anh ta.
“Tôi không giống họ.” Thẩm Lãng vẫn bình tĩnh thong dong đáp lời như cũ.
Trong giọng nói của Thẩm Lãng lộ ra sự tự tin và quyết đoán.
Mọi người vây xem đều không hiểu được là rốt cuộc Thẩm Lãng lấy đâu ra sự tự tin này.
Ngay cả Tống Tri Viễn và Tống Từ cũng cảm thấy kinh ngạc, Thẩm Lãng cũng chỉ là cấp cao của tập đoàn truyền thông Tử Đằng mà thôi, không hiểu được anh lấy đâu ra dũng khí để đối mặt với công tử nhà giàu ở Giang Nam này.
Tự tin sinh ra đã phải có sẵn.
Công tử Ngoan Nhân, sao có thể sẽ sợ hãi người thừa kế nhà họ Hướng.
Lúc này, Hướng Ca hỏi: “Mày rốt cuộc đến từ đâu, có thân phận gì?”
“Tôi là người của tập đoàn Phi Vũ!” Thẩm Lãng nói.
Nghe vậy, biểu tình trên mặt Hướng Ca đầu tiên là kinh sợ, sau đó lông mày lại nhanh chóng giãn ra.
“Thì ra là tới từ Vân Thành, tao còn tưởng rằng là ai cơ, tập đoàn Phi Vũ ở Giang Nam chỉ có thể tính là xí nghiệp loại hai, so sánh với tập đoàn nhà họ Hướng chúng tao, còn thua xa, mày ở tập đoàn Phi Vũ làm chức vị gì đấy?”
Khí thế của Hướng Ca hoàn toàn thay đổi. Vốn dĩ anh ta còn lo lắng rằng Hướng Ca là một nhân vật không dễ chọc, kết quả phát hiện là người của tập đoàn Phi Vũ. Tập đoàn Phi Vũ thuộc loại hai, mà tập đoàn nhà họ Hướng thuộc loại dẫn đầu, kém vô cùng xa, chỉ xét đến quy mô tập đoàn đã không thể so sánh rồi.
“Phó tổng giám đốc công ty chi nhánh.” Thẩm Lãng trả lời.
“Ha ha, phó tổng giám đốc công ty chi nhánh, tao còn tưởng rằng mày ít nhất là phó tổng giám đốc của tổng công ty cơ đấy, thì ra chỉ là phó tổng giám đốc của một công ty chi nhánh mà thôi, vậy mà thằng nhóc mày còn kiêu ngạo quá nhỉ, một cái phó tổng giám đốc nho nhỏ mà thôi, cũng dám đối kháng với tao?”
Lúc này, không khí xung quanh cũng bị Hướng Ca làm nóng lên.
Trong lúc nhất thời, tiếng bàn tán vang lên khắp nơi.
“Thì ra là người của tập đoàn Phi Vũ à, hơn nữa còn là công ty chi nhánh, đến cấp bậc cũng không đủ để so sánh với cậu chủ Hướng Ca.”
“Thật là, không biết hắn đào tự tin ở đâu ra, đầu tiên là đánh tiểu thư Lữ Diễm Diễm, hiện tại lại giằng co với cậu chủ Hướng Ca, làm như giỏi lắm vậy.”
“Nếu tôi là hắn thì đã kiếm cái xó mà chui rồi, hội thương mại lần trước tập đoàn nhà họ Tề đại diện cho Vân Thành tham gia, bị các xí nghiệp lớn ở Giang Nam làm cho nhục nhã không chịu được, nhưng tôi cảm thấy tập đoàn Phi Vũ năm nay còn không bằng tập đoàn nhà họ Tề năm trước cơ.”
“Các vị yên tâm đi, hắn đánh gãy chân em họ của cậu chủ Hướng Ca, cậu chủ nhất định sẽ không tha cho hắn, tiếp sau đây sẽ có trò hay để xem.”
“Ngày đầu tiên của hội thương mại đã làm ra chuyện này, thật là giúp tập đoàn Phi Vũ kéo cừu hận mà, phỏng chừng ông chủ của tập đoàn Phi Vũ mà biết thì sẽ tức chết cho mà xem.”
Rất nhiều người đều đang chờ xem trò vui của Thẩm Lãng.
Không biết rằng, ông chủ của tập đoàn Phi Vũ chính là Thẩm Lãng, mấy ngày sau ở hội thương mại, Thẩm Lãng sẽ lấy thân phận ông chủ của tập đoàn Phi Vũ tiến hành giao lưu thương nghiệp.
Mà lúc này, khí thế trên người Hướng Ca đã tăng lên, bất kể thế nào, Thẩm Lãng cũng không hề có thực lực để tiến hành cạnh tranh với hắn.
“Mày nghe được rồi chứ, tất cả mọi người đều cho rằng mày không có tư cách chống đối tao, nhanh chóng tự đánh gãy hai chân, sám hối với em gái tao mười nghìn lần, nếu không sẽ liên luỵ đến tập đoàn của mày!”
Ánh mắt của Hướng Ca lạnh lùng nhìn Thẩm Lãng nói.
Đối mặt với uy hiếp của Hướng Ca, Thẩm Lãng vô cùng bình tĩnh.
Anh trịnh trọng nói cho Hướng Ca: “Nói trước cho anh biết, em họ anh gãy hai chân, còn tiếp theo, thứ anh gãy là hai tay.”
Ánh mắt Thẩm Lãng bình tĩnh, không dùng đến giọng điệu hung ác, bởi vì anh không cần dùng nó để hù doạ đối phương, có thể ta tay sẽ không nói nhiều. “Ha ha ha, cứ nói khoác tiếp đi, vệ sĩ của nhà họ Hướng đã lẫn vào trong hội trường này là hơn trăm người. Vì phòng ngừa tao và cha phát sinh sự việc ngoài ý muốn, còn đặc biệt dẫn theo một đội quân tinh nhuệ của nhà họ Hướng, chỉ cần tao ra hiệu một tiếng, hôm nay sẽ là ngày chết của mày!”
Hướng Ca vừa nói xong, lập tức có một đám người bợ đít phối hợp mà nịnh hót.
“Thực lực của quân đội nhà họ Hướng, làm một người sinh ra và lớn lên ở Giang Nam, tôi hiểu hơn bao giờ hết, đội quân tinh nhuệ càng thuộc loại đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”
“Nhanh quỳ xuống mà xin tha đi, tự làm gãy hai chân còn có thể giữ được mạng, nếu không thì có khi chết thế nào còn không biết.”
Lúc này, Thẩm Lãng liếc mắt nhìn 9526 một cái.
Thẩm Lãng bình tĩnh mở miệng, giọng điệu không hề cao lên, nhưng cuốn theo một loại khí thế của bậc đế vương.
“Đánh gãy hai tay anh, cần gì tôi phải tự tay làm.”
Vụt!
9526 nhanh chóng ra tay, chỉ trong một cái chớp mắt đã đi đến trước mặt Hướng Ca, sau đó quyết đoán vung tay về phía anh ta.
Sau cú đấm thứ nhất, lại đến cú đấm thứ hai.
Hướng Ca căn bản không kịp phản ứng, đã bị 9526 đánh gãy hai tay.
Chỉ nghe Hướng Ca kêu gào một cách đau đớn, cảm giác đau truyền đến từ tay, sau đó lan ra khắp toàn thân.
Cảm giác hai tay đứt gãy làm anh ta tru lên theo bản năng.
“Ahhhh!”
Một màn này làm cho đám người vậy xem khiếp sợ.
Bởi vì đối tượng họ từng quỳ liếm nịnh hót - cậu chủ nhà họ Hướng, người thừa kế nhà họ Hướng, hình tượng cao lớn của anh ta trong lòng họ bị phá huỷ trong nháy mắt.
Hướng Ca ở trong lòng họ, là nhân thượng nhân trong xã hội thượng lưu, là rồng trong loài người, là sự tồn tại chỉ có thể kính ngưỡng.
Nhưng mà hiện tại, “thần” trong lòng họ bị phá huỷ trong nháy mắt. Không ai còn dám nói bậy về tập đoàn Phi Vũ, không khí tựa như bị ngưng đọng, im lặng đến đáng sợ, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.