“Hay là thôi đi, cậu đi mua túi xách đã tốn rất nhiều tiền, nếu mua nữa tôi thật sự nhận không nổi.” Đôi mi thanh tú của Lâm Nhuyễn Nhuyễn khẽ động.
Nói vậy.
Thẩm Lãng tiêu tiền như nước, đây là Lâm Nhuyễn Nhuyễn vì hắn cảm thấy lo lắng.
Số tiền này, còn không bằng giữ lại gây dựng sự nghiệp, hoặc giữ lại để dưỡng lão, cũng tốt hơn phung phí như vậy.
Nhưng mà 10 triệu đối với Thẩm Lãng, cơ bản không được tính là phung phí, chuyện này giống như người bình thường đi ăn một bữa lẩu nho nhỏ mà thôi.
“Một món cuối cùng, mua xong món này hôm nay sẽ không mua thêm món nào nữa, buổi tiệc tốt nghiệp, tôi mong cậu có thể lần nữa lấy lại tự tin, nhớ kỹ, cậu là hoa khôi của trường!” Thẩm Lãng ánh mắt thâm thúy, nghiêm túc nói.
Vì nguyên nhân gia đình, Lẫm Nhuyễn Nhuyễn hơi tự ti, nhưng cô quả thực là một cô gái tốt.
Lẫm Nhuyễn Nhuyễn vô cùng cảm động, hốc mắt ươn ướt, nước mắt như sắp tràn ra.
Tuy rằng cô cảm thấy cách thức của Thẩm Lãng quá lãng phí tiền bạc, nhưng cô hiểu Thẩm Lãng là thật tâm đối tốt với mình.
“Được, bạn học Thẩm, tôi nghe theo cậu.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhu thuận gật đầu.
Trên phố Bình An, cửa hàng san sát, đủ mọi thể loại, không lâu sau, liền thấy một cửa hàng ngọc khí xuất hiện trước mắt.
“Vô Hạ Các.”
Thẩm Lãng ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu của cửa hàng, nhẹ giọng đọc thầm.
Xem ra là một cửa hiệu lâu đời, ngọc khí bên trong đều là bạch ngọc.
“Bạch ngọc vô hà*, không biết có xứng với bốn chữ này không đây.”
*Bạch ngọc vô hà: ngọc trắng không tỳ vết.
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Lãng dẫn Lâm Nhuyễn Nhuyễn vào trong cửa hàng ngọc khí.
Nhưng ngay sau đó, đã bị hai tên to lớn chặn lại trước cửa.
Phỏng chừng là người làm của cửa hiệu này, không hiểu vì sao lại ngăn cản Thẩm Lãng.
“Chẳng lẽ cửa hiệu này kiếm đủ tiền rồi? Có khách đến cửa, há lại có đạo lý chặn khách bên ngoài?!”
Ánh mắt Thẩm Lãng ngay tức khắc lạnh đi.
Hai nhân viên vạm vỡ kia đều lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.
“Vị tiên sinh này, chúng tôi cũng không còn cách nào, đây là do Đỗ thiếu phân phó, nếu ngài đến tuyệt đối không cho ngài vào, nếu không sẽ không thuê chúng tôi nữa, dù ông chủ của chúng tôi trong nghề có danh vọng thế nào, cũng không dám ở địa bàn của Đỗ gia khiêu khích, nên tiên sinh à, ngài vẫn nên rời đi thì hơn.”
Lúc này, Thẩm Lãng cũng chú ý tới, trên cánh cửa dán một tấm áp phích, liên quan đến hắn.
Dòng chữ trên áp phích khiến hắn vô cùng phẫn nộ.
“Người này cùng chó, không được vào!”
Những chữ này, là vũ nhục cực lớn với Thẩm Lãng.
Kẻ nào dám làm nhục bổn công tử, tuyệt đối không có kết cục tốt!
“Đỗ thiếu là người nào? Là Đỗ Thiên Minh hay Đỗ Thiên Lượng?” Thẩm Lãng hỏi hai nhân viên của cửa hàng ngọc khí.
Tuy Thẩm Lãng biết mắt trái Đỗ Thiên Minh đã mù, nhưng cũng có thể sai kẻ dưới đến làm những chuyện này.
Đương nhiên, Đỗ Thiên Lượng vẫn là kẻ có hiềm nghi lớn nhất.