Trước khi nghỉ hè, ở khuôn viên của trường, Tống Từ đi đâu cũng được chào đón như ngôi sao, đám chó nịnh bợ cũng luôn theo chân, từ cửa Nam của trường đến cửa Bắc.
Đại học Tỉnh Thành là trường lớn nhất toàn tỉnh, có thể thấy đám chó nịnh bợ cũng nhiều như thế nào.
“Tôi có một câu hỏi, đối với đồ cổ hình như anh rất có hiểu biết, anh vào ngành bao nhiêu năm rồi?” Tống Từ điều chỉnh lại giọng điệu, không còn cao ngạo như trước.
“Tôi chưa từng vào ngành này.” Thẩm Lãng không dựa vào kinh doanh đồ cổ để kiếm cơm, đồ cổ đối với anh chỉ là vật trang trí nghệ thuật dùng để ngắm nhìn thưởng thức.
“Không ở trong ngành? Sao có thể như vậy được, tôi thấy trình độ của anh còn hơn tôi!”
“Chuyện này rất bình thường, tôi chỉ chơi đồ cổ khá nhiều thôi, không có chuyện làm ăn ở ngành này.”
Học trò của Thôi Lão Quỷ ai cũng đều không bì được với Tống Tri Viễn, càng huống hồ trình độ giám định của Thẩm Lãng còn vượt cả Thôi Lão Quỷ.
Tống Từ cau chặt lông màu.
Chỉ là chơi hơi nhiều thôi sao? Lời này nói ra thật điên dồ, chẳng lẽ nhà anh ở Cố Cung?
Câu trả lời của anh thật điên dồ, nhưng khí chất toát là từ anh lại khiến người ta không thể ghét nổi, dường như điều này là thật.
Trái tim Tống Từ lúc này đang đập loạn nhịp.
Được ông nội đào tạo bao nhiêu năm, tự cho mình là người trẻ tuổi sành sỏi nhất trong giới đồ cổ nhưng giờ cô lại nghi ngờ về bản thân mình.
“Những gì ông tôi nói về thuật điểm huyệt là thật ư?” Tống Từ đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên.”
“Tôi không tin.”
“Không tin có thể thử.”
“Thử thế nào?”
“Tôi điểm cô một huyệt, cô sẽ lập tức ngoan ngoãn ngã vào lòng tôi, còn một lòng một dạ với tôi, hư hỏng gọi ‘anh hai’.” Thẩm Lãng cười nhạt.
“Đồ vô lại! Hạ lưu!” Trong phút chốc mặt cô ta đỏ ửng lên.
“Cô xem, mỗi lần tôi nói thật thì cô không tin, cái này không thể trách tôi được.”
Thẩm Lãng quả nhiên chỉ dùng một chiêu là có thể trêu chọc con gái nhà họ Tống.
Cô gái cao ngạo này ở chỗ của anh cũng chỉ là một đứa nhóc thôi.
Sau đó, Thẩm Lãng bước đi nhanh hơn, Tống Từ cũng chủ động đi theo, còn hét lên đợi cô.
Phố Bình An, không hổ là con phố phồn hoa nhất thành phố Bình An, rất lớn rất dài, gần như kéo dài gần hết phía Đông thành phố.
Tống Từ tuy mới tới phố Bình An chưa lâu nhưng đối với những nơi có thể ăn ngon chơi vui trên dãy phố thì lại cực kì quen thuộc.
Từ nhỏ sống ở tỉnh, ăn sung mặc sướng, được sự yêu chiều của người nhà họ Tống, tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu trong xã hội.
Nếu thành phố Bình An không có con phố nhộn nhịp này thì cô thật sự không quen.
Hai người đi tới tòa nhà Xuân Phong.
Đây không phải một nơi quá xa hoa nhưng là quán trà nổi tiếng nhất phố Bình An.
Cà phê có thể ngửi ra hơi hướng phương Tây, nhưng thức uống cao cấp thực sự phải nói tới trà.
“Thương hiệu trăm năm tuổi, là bạn của ông tôi mở, trước đây đã đưa tôi đến vài lần, cảm giác không tồi.”
Tống Từ đi tới chiếc ghế gỗ hoa lê vàng, ngời ngời khí chất của quý cô nhà giàu.