Anh vừa nói xong, ngay lập tức khiến cho bác sĩ ở Ngôn Hoà Đường không nén nổi cơn giận.
Nét mặt của Tiền Thuật nhanh chóng tối sầm lại, ông ta đường đường là viện trưởng của Ngôn Hòa Đường đấy!
Nhưng Thẩm Lãng không thèm để ý đến.
Yếu chính là yếu, mạnh chính là mạnh, rõ ràng như thế cơ mà!
“Chàng trai trẻ, cậu đâu cần phải nói như thế chứ.” Tiền Thuật không vui hỏi lại.
“Vậy Ngôn Hoà Đường các ông đâu cần thiết phải đi nói xấu tôi chữa bệnh chết người chứ.” Thẩm Lãng hỏi ngược lại ông ta.
Câu này khiến Tiền Thuật không biết phải trả lời thế nào.
Xét về lý, chuyện này đúng là Ngôn Hoà Đường làm sai.
Mọi người xung quanh đều lặng như tờ, ai nấy cũng đều chọn cách im lặng.
“Vậy cậu muốn bồi thường thế nào.” Tiền Thuật nói.
“Tôi không muốn các người bồi thường, tôi muốn Ngôn Hoà Đường trở thành nỗi nhục của ngành y.”Thẩm Lãng nói.
Anh cũng không cần Ngôn Hoà Đường giải quyết, anh cũng không để ý đến hư danh nhưng chuyện Ngôn Hoà Đường làm sai thì nhất định phải chịu trả giá.
“Cậu!” Tiền Thuật bị chọc tức không nhẹ nhưng ông ta cũng hiểu mình không chiếm được thế thượng phong.
Đúng lúc này Quý Liên Giang đột nhiên ngã xuống đất.
Ầm.
Quý Liên Giang mạnh khoẻ, ngã xuống mặt đất hôn mê bất tỉnh, sau đó được người ta kéo vào phòng cấp cứu.
Lần này Quý Liên Giang đã không chống đỡ được nữa rồi.
Gặp một loạt những việc không may mắn dẫn đến tinh thần bị dồn nén, lâu ngày thành tâm bệnh, chết là điều chắc chắn, thậm chí có thể sẽ không qua nổi đêm nay.
Bởi vì lúc trước Quý Liên Giang đã phun ra một ngụm máu tươi, máu đen, điều đó có thể chứng minh thời gian của ông ta không còn nhiều nữa.
Đây là quả báo Quý Liên Giang đáng phải nhận lấy.
Mục đích quản đã hoàn thành, Thẩm Lãng có thể rút lui được rồi.
“Chú, Thư Yểu, chúng ta đi thôi!” Thẩm lãng nói với Lý Thư Yểu và bố cô ta.
Nhưng lúc này Tiền Thuật có chút không cam lòng, không muốn để Thẩm Lãng cứ đi như vậy.
“Cậu cứ đi như vậy hả? Coi Ngôn Hoà Đường là nhà vệ sinh công cộng thật à, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?” Tiền Thuật muốn ngăn cản Thẩm Lãng.
“Lẽ nào không phải? Tôi muốn đi kẻ nào có thể ngăn cản được!” Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn thẳng vào Tiền Thuật.
9526 đứng một bên nhìn Tiền Thuật bằng ánh mắt uy hiếp.
Tiền Thuật nhíu chặt lông mày, như gặp phải đại quan của kẻ địch.
“Chúng ta không thể thương lượng sao?” Thái độ của Tiền Thuật lập tức hoà hoãn hơn.
Cứng không được vậy thì chỉ có thể mềm thôi.
Tiền Thuật muốn giảng hoà với Thẩm Lãng, để Thẩm Lãng ra điều kiện, lấy đó để giảm bớt tổn thất cho Ngôn Hoà Đường.
Doanh thu hằng năm của Ngôn Hoà Đường cũng không tồi, được nhà đầu tư sau lưng xem trọng, thế nên Tiền Thuật cảm thấy sự việc vẫn chưa vào ngõ cụt.
Hơn nữa, Tiền Thuật đoán rằng sở dĩ Thẩm Lãng tỏ vẻ mạnh mẽ như thế, có chút phô trương thanh thế, mục đích cậu ta làm căng như thế là đơn giản là vì muốn kiếm thêm chút tiền sao?
Nếu như dùng tiền mà ngăn được cái miệng của Tẩm Lãng thì chẳng phải tốt quá rồi sao.
“Không.” Thẩm Lãng trả lời như đinh đóng cột.
“Chàng trai trẻ, cậu đừng nên vội vàng đưa ra đáp án như thế chứ, có lúc người cũng không hiểu lý do mình chết là gì đâu.
Nếu như không hiểu tuỳ cơ ứng biến thì tương lai ở cái xã hội này chỉ có thể chịu thiệt thòi thôi.
Chỉ cần cậu đồng ý không để lộ chuyện này ra ngoài, đồng thời thừa nhận bệnh nhân là do cậu hại chết thì tôi có thể đại diện Ngôn Hoà Đường cho cậu một khoản tiền, đủ để cậu sống một cuộc sống sung túc không lo không nghĩ nửa đời còn lại.
Ý của Tiền Thuật là không chỉ muốn Thẩm Lãng không tiết lộ chuyện này ra ngoài mà Thẩm Lãng còn phải thừa nhận bệnh nhân là do mình hại chết nữa, thế nên tất cả tin xấu đều do Thẩm lãng gánh hết, còn Ngôn Hoà Đường có thể bớt đi một phiền phức lớn.
“Ha ha.” Thẩm Lãng cười khẩy một tiếng.
Thứ anh không thiếu nhất trên đời này chính là tiền, thế nhưng lại có người ngây thơ lấy tiền ra định mua chuộc anh, đúng là làm truyện cười cho thiên hạ.
“Chàng trai trẻ, sáu phẩy tám tỷ cậu thấy thế nào?” Tiền Thuật ra giá.
“Sáu phẩy tám tỷ sao, thôi ông cứ giữ lại làm cho mình cái hòm đựng tro cốt cho mình thì hơn.” Thẩm Lãng cười giễu cợt.
“Cậu, thằng ranh này!” Tiền Thuật tức đến nỗi xanh mét mặt mày, nhưng ông ta lại nghĩ tới sống chết của Ngôn Hoà Đường nên vẫn cố nhẫn nhịn nói: “Sáu phẩy tám tỷ đã là số tiền không nhỏ rồi, cậu đừng có quá tham lam làm gì.”
“Sáu phẩy tám tỷ có thể mua được cái nhà vệ sinh trong trung tâm thành phố Giang Nam sao? “ Thẩm Lãng tiếp tục cười khẩy.
Cũng chỉ có sáu phẩy tám tỷ, cũng bằng cái bánh xe Thẩm Lãng đi thôi.
Tiền Thuật mở miệng, nghiêm túc nói: “Mười bảy tỷ, nhận được tiền rồi thì cậu mai danh ẩn tích sống những ngày vui vẻ ở Giang Nam di.”
“Cút.” Thẩm Lãng gầm lên.
Mười bảy tỷ, đúng là không biết xấu hổ mà nói ra những lời ấy.
Sau đó là tiếng hừ của Thẩm Lãng, vẻ mặt Tiền Thuật đen như đít nồi, phẫn nộ nói với Thẩm Lãng: “Mười bảy tỷ mà cậu còn chê ít à? Mười bảy tỷ có thể là số tiền cậu phấn đấu nửa đời cũng không có đấy.”
Thẩm Lãng lười tranh cãi với Tiền Thuật, dù sao thì mười bảy tỷ với anh, anh cũng chẳng xem là tiền tiêu vặt.
“Tiền Thuật, Ngôn Hoà Đường của các ông tôi nắm chắc trong lòng bàn tay rồi! Muốn dụ dỗ tôi, đừng có hòng.” Thẩm Lãng kiên định nói.
Sau đó Thẩm Lãng quay người, trực tiếp đưa Lý Thư Yểu và bố cô ta rời khỏi Ngôn Hoà Đường.
Tiền Thuật tái mét mặt mày, hai tay nắm chặt không khống chế được cơn thịnh nộ.
“Ngạo mạn! Tham lam! Mười bảy tỷ còn chê ít, không biết trên dưới, cậu muốn chịu thiệt thòi lớn à! Ngôn Hoà Đường này tồn tại bao nhiêu năm như thế sao có thể vì cậu mà bị huỷ hoại được chứ.
Các người cứ chống mắt lên mà xem, Ngôn Hoà Đường tuyệt đối không thể ngã xuống được.
Tiền Thuật điên cuồng hét lên, rốt cuộc ông ta cũng giải tỏa được kìm nén lúc trước.
Nhưng mà việc lần này của Thẩm Lãng vốn không đơn giản như những gì Tiền Thuật nghĩ.
Dù Tiền Thuật có hứa hẹn cho anh ba mươi tư tỷ, sáu mươi tám tỷ, thậm chí là ba trăm bốn mươi tỷ thì cũng không mua chuộc được Thẩm Lãng đâu.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, Thẩm Lãng cũng muốn lật đổ Ngôn Hoà Đường.
Thượng bất chính hạ tắc loạn, Quý Liên Giang là một kẻ không có y đức như thế cũng có thể làm viện phó thì cũng có thể hiểu được tình trạng của Ngôn Hoà Đường rồi.
Người đứng sau Ngôn Hoà Đường là nhà họ Ngụy.
Hạng trang vũ kiếm, ý tại Bái công.
Sau khi Thẩm Lãng về anh đã nhanh chóng cho 9526 truyền ra tin tức thanh minh cho chính mình, đồng thời cũng công khai hết tất cả các việc xấu của Ngôn Hoà Đường.
Ngay lập tức tin xấu về Ngôn Hoà Đường ùn ùn kéo tới.
Đồng thời cũng có đối thủ của Ngôn Hoà Đường giậu đổ bìm leo chọn đúng thời gian này mà ra tay, bỏ đá xuống giếng.
Rất nhanh Giảng Hoà Đường đã bị nhấn chìm trong tin xấu, danh tiếng vì thế cũng bị giảm bớt.
Tiền Thuật bị bên đầu tư mắng như tát nước vào mặt, lẫn này đã khiến nhà đầu tư là tập đoàn Ngụy Thị vô cùng bất mãn.
Thậm chí sự việc lần này còn làm ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn Ngụy Thị nữa.
Tập đoàn Ngụy Thị giao trọng trách cho Tiền thuật phải nhanh chóng xử lý ổn thoả việc này, nếu không ông ta phải cút ra khỏi Ngôn Hoà Đường.
Tất nhiên Tiền Thuật không muốn chịu thua như thế, ông ta còn muốn vãn hồi một chút nữa.
Điều khiến ông ta cảm thấy bất ngờ nhất chính là ông ta không ngờ tốc độ của Thầm Lãng lại nhanh như thế, đã có mấy blogger đăng bài giúp Thẩm Lãng lan truyền tin tức một cách mạnh mẽ rồi.
Thật ra cũng không có gì đáng kinh ngạc cả, thủ đoạn này với Thẩm Lãng mà nói cũng rất nhẹ nhàng.
Huỷ hoại Ngôn Hoà Đường cũng chỉ là tiện tay làm thôi.
Điều Thẩm Lãng khá để ý chính là tập đoàn Ngụy Thị đứng sau Ngôn Hoà Đường.
Ngày hôm sau Thẩm Lãng tự mình lái xe, đưa em Thi Thanh Thanh đi học.
Anh lái chiếc xe Pagani nạm kim cương đỏ đưa Thi Thanh Thanh tới trường Ngự Bi.
Khi chiếc xe “Kim cương đỏ” vừa dừng ở cổng trường thì ngay lập tức “bùng nổ”.
Những phụ huynh đưa con tới trường nhìn thấy “Kim cương đỏ” thì vô cùng thèm thuồng..