Thẩm Lãng vẫn an ổn ngồi yên một chỗ, không hề đứng dậy.
Tay trái giữ tay Dương Tiểu Văn, tay phải đánh cờ trên điện thoại, rất gì và này nọ.
“Đánh phục vụ là bản lĩnh gì vậy, mưu sinh không dễ, cần gì phải làm khó người ta.” Trầm Lãng không ngẩng đầu, ánh mắt tập trung vào bàn cờ.
Dương Tiểu Văn phẫn nộ, tới thành phố Bình An hơn một tháng, hắn muốn đánh người nào thì đánh, trước giờ chưa ai dám cản hắn.
“Mày là cái thá gì, ngứa đòn? Muốn để ông đánh mày đúng không!” Dương Tiểu Văn khinh thường liếc Trầm Lãng, thấy Trầm Lãng đang chơi trò chơi trên điện thoại di động, nhếch miệng cười nhạt.
“Tôi khuyên anh nên rới khỏi chỗ này, đỡ phải chịu đau.” Trầm Lãng thờ ơ đáp trả.
“Ha ha mắc cười! Một thằng nhóc non choẹt chơi cờ caro, cũng dám học đòi hù dọa ông đây, khôn như mày, chắc cũng chỉ biết mỗi cờ caro!” Dương Tiểu Văn phách lối giễu cợt, thái độ hung hăng vênh váo.
*cờ caro hay còn gọi là gokomu: cách chơi cờ caro ai cũng biết, ở Việt Nam dùng X và O để đánh dấu hai phe, nhưng ở nước khác chia thành quân đen, quân trắng hơi giống cờ vây. Cách chơi vẫn như cờ caro bạn hay chơi thậm chí hơi phức tạp hơn, thể lệ thắng là kết 5 quân thành 1 đường thẳng, người kết quân trước sẽ thắng hoặc người có nhiều đường kết quân hơn sẽ thắng, tùy theo luật.
Thẩm Lãng không nhịn được, bị Dương Tiểu Văn chọc cười.
Đây rõ ràng là cờ vây, không phải cờ caro, mặc dù hai loại cờ đều dùng hai quân đen trắng, nhưng cờ vây là vây các chỗ trống, cờ caro là liên kết các quân, khác nhau rất lớn.
Xem ra, chỉ số IQ của Dương Tiểu Văn rất mỏng, chỉ biết cờ caro.
“Đây là cờ vây, dựa vào chỉ số thông minh của anh chắc ngay cả cách chơi cũng không hiểu, còn cờ caro, với mấy đứa ngu mà nói cùng là trò chơi trí tuệ cao đấy.”
Thẩm Lãng lười biếng nói, thật ra anh đang tập trung ngược đãi danh thủ cờ vây quốc gia, vị danh thủ này đột nhiên bị một người mới lạ mặt đánh bật ra, bị ngược đến mức gào khóc, khiến các danh thủ trong vòng phải chú ý.
“Mày dám cười nhạo ông đây? Ông tới thành phố Bình An này một thời gian rồi, tới giờ chưa ai dám chế nhạo ông như vậy, mày là người đầu tiên, chuẩn bị chịu hậu quả thảm nhất đi!”
Dương Tiểu Văn trợn mắt độc ác nhìn Thẩm Lãng.
Mà lúc này, cô gái bên cạnh Dương Tiểu Văn, nũng nịu hối thúc hắn: “Chồng, chồng, xử lí nhanh lên, uống trà xong người ta còn muốn đi dạo cơ, hứa dẫn người ta đi mua Hermes với Patek Philippe rồi mà, đừng nuốt lời.”
*Hermes: Nhãn hiệu thời trang thủ công nổi tiếng thế giới.
Patek Philippe: Thương hiệu đồng hồ nổi tiếng ở Thụy Sĩ.
Dương Tiểu Văn cười đểu bóp eo bạn gái nhỏ, sau đó thay đổi sắc mặt, hung tợn quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Tên đầu đinh, gọi giám đốc chúng mày ra đây, gọi Trương Mãnh bò ra đây cho ông.”
Nhân viên phục vụ bị dọa trắng cả mặt, người này dám gọi thẳng tên giám đốc, xem ra gia khỏa này lai lịch không nhỏ rồi!
Trong lúc nhân viên phục vụ chạy đi gọi quản lý đến, Thẩm Lãng vẫn như cũ bình thản ngồi chơi cờ.
Dương Tiểu Văn cùng với bạn gái hắn vênh váo đứng trước mặt Thẩm Lãng, trong mắt lộ vẻ khinh bỉ.
“Dám giành chỗ với bạn trai tôi, ăn gan hùm à!”
“Linh Linh, đợi Trương Mãnh đến, anh sẽ tống cổ tên này khỏi quán trà, em cứ chờ xem trò vui đi!”
Chốc sau, quản lý Trương Mãnh đã đi tới.
Vừa thấy người đến là Dương Tiểu Vân, gương mặt Trương Mãnh nháy mắt tràn đầy tươi cười.