“Con nhóc này, lời này mà cũng nói được, là tiểu Thẩm có ân với ta, nếu không có tiểu Thẩm, lão già ta đã sớm xương lạnh tro tàn rồi.” Tống Tri Viễn lại nhớ tới ngày ấy ở nhà xác, Thẩm Lãng là người đầu tiên ông nhìn thấy khi tỉnh lại, ngày đó, ông không bao giờ quên được.
“Ba của bạn học cháu, là một vị danh y, thông thạo cả Trung y và Tây y, cháu đã liên hệ rồi, phỏng chừng sẽ đến sớm thôi.” Tống Từu nói.
“Người đó tên gì?” Tống Tri Viễn hỏi.
“Ông ấy tên là Thanh Dương, ông nội có thể không biết ông ấy, ông ấy vừa từ nước ngoài về, vốn là Trung y thế gia, học Tây y ở học đại học Pennsylvania, còn mang quốc tịch Mỹ, có hơn hai mươi năm kinh nghiệm làm việc tại bệnh viện tư nhân ở đó, có thể nói ông ấy là sự kết hợp cả Trung y và Tây y.” Tống từ nói.
“Thanh Dương gì? Ở thành phố này được xưng là trung y thế gia, là Nhân Tâm Đường ở khu Tân Hải?” Tống Tri Viễn đoán.
“Quả nhiên là ông nội, ông ấy là người thừa kế của Nhân Tâm Đường, thực lực chắc chắn không có gì phải lo ngại.” Tống Từ đắc ý.
“Ta cũng đã từng tìm danh y của Đồng Tể Đường, Cửu Thảo Đường, cũng không có biện pháp nào trị chứng mất ngủ cùng bệnh đau cổ của bà nội cháu, Đồng Tể Đường, Cửu Thảo Đường và Nhân Tâm Đường đều cùng nổi danh, ta không nghĩ rằng Nhân Tâm Đường có thể nghĩ ra phương pháp gì.”
Kỳ thật, Tống Tri Viễn so với Tống Từ cơ trí hơn rất nhiều, không những không hồ đồ, ông còn rất tỉnh táo.
Tống Từ lúc này phản bác lại: “Ông nội, người này không giống, người ta là bác sĩ tốt nghiệp từ đại học Pennsylvania, lại còn là người kế thừa của Nhân Tâm Đường, lý lịch cùng xuất thân đều không chê vào đâu được, không giống như người nào đó, rõ một tên giang hồ bịp bợm!”
Thiên kim Tống gia vẫn như cũ bộc lộ tài năng.
Cô và Thẩm Lãng đúng là cặp oan gia gặp nhau liền đấu đá không thôi.
“Không được nói bậy, Tiểu Trầm cũng không tệ chút nào”.
Đối với đứa cháu gái này, Tống Tri Viễn cũng vô cùng đau đầu.
Ban đầu còn muốn hợp tác với người trẻ tuổi này nhưng xem ra mọi chuyện không như mong muốn, đứa cháu gái này của ông lại có thành kiến với Thẩm Lãng.
Suy cho cùng, là Tống Từ suy nghĩ quá sâu xa nên mới có đủ loại nghi ngờ với Hứa Lãng.
Cô đối với nhân sinh chưa thông hiểu cũng chưa từng trải nghiệm nhiều nên luôn cho rằng chuyện đó khó có thể xảy ra được.
Lại không biết rằng trong đất trời bao la này chuyện lạ gì cũng có thể xảy ra.
Tống Tri Viễn là người rất có nguyên tắc, nếu ông đã mời Thẩm Lãng tới thì nhất định để cậu ta ở lại bốc thuốc trị bệnh.
Về phần Hà Thanh Dương người mà cháu gái ông đã mời đến thì thật phải nói lời xin lỗi, ông không đồng ý.
“Con rất thất vọng với ông, tại sao người dám đem an nguy của bà nội giao cho hắn được chứ, con cảm thấy lần đặt cược này quá lớn rồi”. Tống Từ bĩu môi, rất không cam lòng nói.
“Cháu gái bảo bối của ta, bình thường thì ông rất yêu thương cháu luôn chiều theo ý cháu nhưng lần này thì không được, y thuật của tiểu Trầm rất cao thâm, ngay cả viện trưởng Triệu Thiết Sơn cũng khen ngợi không ngớt lời, tại sao có thể đem cậu ta so với cái tên kém cỏi Hà Thanh Dương kia chứ”. Tống Tri Viễn nghiêm túc nhìn Tống Từ.