Lý Thư Yểu cảm thấy rất khó hiểu, Thẩm Lãng có thân phận thấp kém như vậy mà cũng có thể khiến cho Quan Sư chủ động đến gần, trên mặt nở nụ cười, ôn nhu hòa nhã.
Phải biết rằng, Quan Sư là một ngôi sao nữ nổi tiếng nhất trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, nhân khí rất cao, hơn nữa lại đẹp, ngoại hình thuộc hàng top trong giới, chắc chắn sẽ có ánh mắt vô cùng cao.
Dù vậy, Quan Sư lại rất nhiệt tình trước mặt Thẩm Lãng.
"Thư Yểu, đừng nhìn nó.
Không chừng cô Quan Sư sắp coi cậu ta như người phục vụ.
Chào hỏi Tề Hóa Vũ đi rồi chúng ta về nhà.
Ngày mai công ty Nghiên cứu và Phát triển Y học Trung Quốc Gia Minh của anh họ cháu sẽ cắt băng khánh thành.
Tối nay ta sẽ nghỉ ngơi sớm, ngày mai đến công ty nó.
"
“Vâng.” Lý Thư Yểu gật đầu, không muốn tiếp tục nghĩ tới chuyện này nữa.
Lý Hàn Lâm vỗ nhẹ lên vai Lý Thư Yểu, sau đó hai người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Thẩm Lãng đang cùng Quan Sư nói chuyện.
Đương nhiên có những lý do khiến Quan Sư nhiệt tình với Thẩm Lãng đến vậy.
"Anh Lương, không ngờ hôm nay lại gặp được anh ở đây.
Từ sau khi tạm biệt ở Đến Đô, tôi chưa từng có cơ hội gặp lại anh.
Tôi rất nhớ.
Hôm nay cuối cùng tôi cũng thực hiện được ước mơ của mình."
Thái độ của Quan Sư đối với Thẩm Lãng, tuy rằng nhìn có vẻ ngưỡng mộ, nhưng cách cư xử của cô ta lại không hề lỗ mãng, đó là cảm giác vừa ngưỡng mộ vừa kính trọng.
“Nói mới nhớ, thật sự đã lâu không gặp nhau.” Lúc này, Thẩm Lãng đang rất cố gắng nhớ lại người phụ nữ trước mặt mình là ai.
Nếu có thể nói ra "Anh Lương", Thẩm Lãng có thể kết luận cô là người được anh giúp đỡ, bởi vì lúc trước anh đã dùng cái tên giả này.
Chỉ là bốn năm trước có khá nhiều cô gái được anh giúp đỡ, một mặt toàn son phấn thế này thật sự không thể nhận ra.
“Anh Lương, vừa rồi anh có tranh chấp với Tề Hóa Vũ.
Sở dĩ tôi không tiến tới giúp anh là sợ tiết lộ thân phận sẽ khiến anh phiền phức, vậy xin đừng trách tôi.” Quan Sư nghĩ rất chu đáo.
Thẩm Lãng gật đầu, đồng ý: "Cô rất thông minh, biết tôi muốn cái gì."
Ngay lập tức, Thẩm Lãng liếc nhìn kích thước ngực của Quan Sư, lúc này mới có ấn tượng.
Chẳng còn cách nào, lúc đầu anh giăng lưới bắt cá, giúp đỡ rất nhiều người nên anh cũng chỉ có thể dựa vào mấy cái bát úp ngược để đoán.
Nhìn ngực một người phụ nữ cũng là một hành động bất đắc dĩ, trừ khi Quan Sư đang ngửa mặt lên trời như Lâm Nhuyễn Nhuyễn, nếu không thì Thẩm Lãng không thể nhớ lại một người phụ nữ không mấy quen thuộc.
“Quan Lan Lan, về sau ở trước công chúng, hãy thông minh như ngày hôm nay.” Thẩm Lãng gọi tên cô.
Tuy nhiên, Quan Sư lại cười phì một tiếng "Anh Lương, tên thật của tôi là Quan Tiểu Quất, không phải Quan Lan Lan.
Anh hay quên quá rồi, nhớ lộn hết cả."
Quan Sư là nghệ danh, không phải tên thật, việc đổi tên trong giới giả trí là một điều vô cùng bình thường.
"Ồ vậy tôi hồ đồ thật rồi."
Thẩm Lãng đột nhiên hiểu ra, bây giờ ngực cũng có thể độn, thậm chí có thể phẫu thuật, dùng phương pháp này càng không đáng tin.
"Anh Lương, cảm ơn anh năm đó đã giúp đỡ, để tôi có thể thuận lợi tốt nghiệp trường nghệ thuật, dưới sự chỉ dẫn của anh trở thành nữ diễn viên số một mới không bị vùi dập."
Quan Sư có thể có được sự nổi tiếng như hiện tại, thực sự nên cảm ơn Thẩm Lãng đã cho cô ấy cơ hội đóng vai nữ số một, từ đó mở ra thời đại bá chủ của cô.
Đây vốn là thực lực của tư bản, rượu thơm cũng phải sợ trong ngõ sâu, nhưng trải qua tiến trình hoạt động của tư bản, vàng sẽ không bị mai một lâu như vậy.
"Nó liên quan đến ngoại hình và kỹ năng diễn xuất vững chắc của cô.
Có khả năng trở thành một ngôi sao nổi tiếng không thể tách rời nỗ lực của cô được."
Thẩm Lãng đưa Quan Sư đến văn phòng nói chuyện phiếm, ở đây rất bất tiện, phòng làm việc tương đối riêng tư, Thẩm Lãng quyết định sắp xếp một việc cho Quan Sư.
Quan Sư không ngạc nhiên với thân phận hiện tại của Thẩm Lãng, mặc dù cô không biết Thẩm Lãng là một người đàn ông tàn nhẫn, nhưng khi ở Đế Đô cô cũng đã bị uy thế của Thẩm Lãng làm chấn động
...
Minh Chi Đường, Lý Quốc Hưng và Lý Tồn Lễ cũng đã dùng bữa tối.
Thân thể của Lý Quốc Hưng đã khôi phục hoàn toàn, nhìn qua tình thần khá phấn chấn.
Hai cha con ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, vừa uống trà vừa trò chuyện.
“Bố, công ty mới Gia Minh, ngày mai sẽ cắt băng khánh thành, chúng ta phải có mặt để chúc mừng.” Lý Tồn Lễ nói.
“Gia Minh vội vàng đem thuốc Cố Thần tuồn ra thị trường không khỏi có chút vội vàng.” Lý Quốc Hưng lộ ra vẻ lo lắng.
"Ba, thuốc Cố Thần trị căn bệnh khó chữa của người.
Đây là thuốc quý hiếm trăm năm khó gặp.
Một khi được đẩy ra thị trường, nó nhất định sẽ trở thành thần dược cứu sống bệnh nhân suy thận.
Chúng ta phải nắm bắt cơ hội.
Đối với Thẩm Lãng đó, chúng ta không thể không phòng!"
Lý Tồn Lễ lo lắng rằng sau khi Thẩm Lãng nhìn phương thuốc con của anh ta sẽ là người đầu tiên bước vào thị trường.
“Tiểu Thẩm, hẳn là đối với con nó âm hiểm như vậy” Lý Quốc Hưng lắc đầu nói.
"Tâm phòng bị là không thể thiếu.
Hôm đó con đưa cho nó xem phương thuốc, con luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Con không thể để kết quả nghiên cứu đột phá của Gia Minh làm quần áo cho thằng oắt Thẩm Lãng đó.
Đây là một phát minh thiên tài, nên để các thiên tài tận hưởng thành quả này mới hợp lý.
”Lý Tồn Lễ nói.
"Kỳ thật, chúng ta với Tiểu Thẩm cũng không cần phải trở mặt, dù sao cũng có tầng quan hệ với Tống Tri Viễn.
Hơn nữa, nếu như Tiểu Thẩm thực sự là hậu duệ của y học cổ đại, chúng ta sẽ đắc tội với Minh Chí Viễn." Lý Quốc Hưng nói.
“Hậu duệ của y học cổ đại làm sao có thể xuất thân từ cái nơi nhỏ bé ấy được, hoặc là tỉnh, hoặc là thành phố trực thuộc Trung ương, hoặc là đế đô, thành phố nhỏ an toàn, trừ phi não úng nước mới đi tới nơi đó trồng trọt.” Lý Tồn Lễ tin chắc phán đoán của mình là đúng..
Ngập ngừng một lúc, Lý Tồn Lễ lại nói: "Ồ, nhân tiện, ba, con suýt chút nữa đã quên chuyện đó rồi.
Từ giờ trở đi, mối quan hệ của chúng ta với nhà họ Tống sẽ ngày càng thân thiết hơn.
Cháu gái của Tống Tri Viễn sẽ sớm trở thành cháu dâu của bố.
Vậy Thẩm Lãng thì tính là gì? Mối quan hệ giữa chúng ta với nhà họ Tống vẫn thân thiết hơn."
Khi biết tin, đôi lông mày như sắp rụng của Lý Quốc Hưng đột nhiên nhướng lên với vẻ mặt khiếp sợ.
"Tồn Lễ, đừng có lấy chuyện này ra đùa giỡn.
Ba với ông Tống có quan hệ tốt, nhưng tại sao ba đến bây giờ vẫn chưa nghe ông ấy nhắc đến việc này? Nếu ông Tống có ý định này, ông ấy đã bàn với bố từ lâu rồi."
"Đó là sự thật, Tống Tốn đã chính miệng nói với con rằng anh ta có ý định để con gái Tống Từ của mình kết hôn với Gia Minh của chúng ta.
Nếu anh ta đã nói, con nghĩ Tống Tri Viễn cũng đồng ý."
Tống Tốn là con trai của Tống Tri Viễn, tổng giám đốc tập đoàn Tống Thị, đồng thời là ba của Tống Từ.
“Kết hôn? Cậu ta để cho tiểu Từ kết hôn với Gia Minh?” Lý Quốc Hưng lúc đầu rất vui vẻ, nhưng ngay sau đó trở nên nghiêm trọng.
Chỉ ở rể, người ta mới nói rằng nhà gái kết hôn với nhà trai, điều bình thường hay nói với con dâu.
"Ba, mặc dù Minh Chi Đường của chúng ta là một thương hiệu thuốc Trung Hoa lâu đời, nhưng vẫn kém xa so với tiềm lực tài chính và địa vị xã hội của nhà họ Tống.
Nếu gia tộc của chúng ta có thể vững mạnh như chú Hàn Lâm, cho dù Tống Tốn bắt Gia Minh tới cửa làm “con dâu’ con sẽ không đồng ý, nhưng sự thật là vậy, có thể kết thân với nhà họ đúng là một chuyện vinh quang, dù sao với thực lực bây giờ của nhà ta cũng không thể ngờ được gả cho một trong tứ đại gia tộc! "
Lý Tồn Lễ muốn leo cành cao của nhà họ Tống, lúc đó đã có sự nâng đỡ của Lý Hàn Lâm, lại có người thân như nhà họ Tống, được sự ủng hộ của hai gia tộc lớn, khiến Minh Chi Đường trở thành một thương hiệu vàng trong giới y học Trung Quốc..
"Tồn Lễ, con đã bao giờ nghĩ tại sao Tống Tồn lại gả con gái quý giá của mình cho Gia Minh làm vợ chưa? Theo lý thì nó là một trong bốn gia tộc lớn thì nên kết hôn với một gia đình cùng môn đăng hộ đối.
Cố ý tìm tới Minh Chi Đương, con không nghĩ nó kỳ lạ sao? ”Lý Quốc Hưng nghi ngờ rất có lý.
"Bởi vì Gia Minh của chúng ta rất xuất sắc, anh ta bị tài năng của Gia Minh hấp dẫn.
Hơn nữa, anh ta không muốn đứa con gái cưng của mình bị uất ức, cho nên tìm một người ở rể thì vô cùng hợp lý", Lý Tồn Lễ tự hào nói.
"Ôi! Để cho Gia Minh ở rể, trong lòng ta không cảm nhận được cái mùi vị ấy." Lý Quốc Hưng sờ sờ ngực.
Cùng lúc đó, bố con nhà họ Tống bất đồng rất lớn về chuyện hôn sự của hai gia đình.
"Ba, tại sao người lại coi trọng một người không tên tuổi như thế? Người đó tên là Thẩm Lãng, có y thuật cao siêu của nhà họ Lý không? Tiểu Từ của chúng ta có ánh mắt cao như vậy, sao mà nhìn được cái tên du thủ du thực đấy?"
Tống Tốn vừa nói xong lời này, suy nghĩ một chút rồi thận trọng nói nhỏ: "Người mà Tiểu Cẩn tìm phải là người có thể giúp nó kéo dài sống, con không muốn nó trở thành Thiến Thiến tiếp theo...".