Không ngờ ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc ông ta đã khiến cho cậu chủ Ngoan Nhân này không vui rồi, trong lòng Dương Kim cực kỳ lo lắng.
“Phải...!phải rồi, cậu chủ nói rất đúng, là do Dương Kim tôi không đúng.
Tôi hứa với cậu chủ rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ tái phạm nữa, xin cậu chủ hãy tha lỗi cho tôi.”
Dương Kim cúi đầu xin lỗi Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng lạnh lùng cười, nói: “Nếu như có lần sau, thì cả thần thánh cũng không cứu được ông đâu đấy.”
“Vâng, như lời cậu chủ nói, lần sau tôi không dám nữa, không bao giờ dám tái phạm nữa đâu ạ.” Một người thấp kém như Dương Kim, không dám nói thêm một câu phản bác nào cả.
Đây chính là sự oai phong của Thẩm Lãng, sự oai phong của một cậu chủ Ngoan Nhân.
Thư ký đứng ở bên cạnh run lên, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
“Còn ngẩn ra làm cái gì vậy, nhanh chóng đưa tôi đến phòng làm việc của ông rồi giải thích sự việc xem nào.” Thẩm Lãng ra lệnh cho Dương Kim.
Ngay khi vừa gặp mặt, Thẩm Lãng đã ra oai đánh đòn phủ đầu với Dương Kim khiến cho Dương Kim cảm thấy áp lực hơn rất nhiều.
Ông ta có thể thấy rằng cậu chủ Ngoan Nhân này không hề tầm thường chút nào, sau này ông ta nhất định phải nghiêm túc xử lý mọi việc để không phạm sai lầm nào nữa.
Nếu như làm mất đi sự tín nhiệm của nhà họ Thẩm, thì sẽ là một tổn thất vô cùng lớn, Dương Kim biết rõ, có thể dựa vào nhà họ Thẩm giống như dựa vào một cây cột chống trời vậy, là một chuyện vô cùng hiếm có.
Đây có thể là vinh quang lớn nhất trong cuộc đời của ông ta.
“Vâng, cậu chủ Thẩm, mời đi lối này, rồi lên thang máy ạ.”
Dương Kim cẩn thận mời anh, người thư ký đứng bên cạnh cũng đưa tay ra mời.
Tầng mười hai, trước văn phòng làm việc của hội trưởng hiệp hội thương mại Giang Nam.
Thư ký mở cửa ra, Dương Kim mời Thẩm Lãng vào trong, sau đó thư ký đóng cửa lại, đứng ở bên ngoài canh giữ.
Cô thư ký này đã ở bên Dương Kim rất nhiều năm, cực kỳ hiểu chuyện, cô ta nhất định sẽ không nghe lén cuộc nói chuyện giữa Dương Kim và Thẩm Lãng.
Hơn nữa cũng sẽ không can dự vào chuyện của hai người họ.
Lúc này, Dương Kim đã mời Thẩm Lãng vào trong văn phòng.
Đầu tiên, Dương Kim pha một ấm Bích Loa Xuân thượng hạng.
Sau đó ông ta tự mình bưng tra đến mời Thẩm Lãng.
“Cậu chủ, mời dùng trà, đây là loại Bích Loa Xuân thượng hạng, được pha bằng nước suối tự nhiên, rất ngon đấy ạ.”
Dương Kim kính cẩn bưng trà mời Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cười lạnh lùng, sau đó nhấp một ngụm trà rồi nói: “Trà ngon, nước tốt, uống xong cảm giác rất dễ chịu, là trà mới thu hoạch từ giữa tháng ba năm nay.”
“Cậu chủ thật hiểu biết, cậu chủ nói đúng rồi ạ.
Đúng là trà mới của tháng ba năm nay, do một cô gái mười sáu tuổi hái về và do chính tay những người thợ có kinh nghiệm nhất làm ra.
Bình thường cũng phải đến hơn ba mươi năm triệu đồng, không biết có xứng với thân phận của cậu chủ Thẩm không ạ.” Dương Kim cười nói.
Sau khi nhấp một ngụm trà, Thẩm Lãng đặt tách trà xuống, nói với Dương Kim: “Trước tiên chúng ta đừng nói đến chuyện uống trà nữa, hãy đi thẳng vào vấn đề chính đi, nói đi, nhà họ Thẩm đã nhờ ông chuẩn bị những gì?”
Cuối cùng cũng phải nói chuyện một cách nghiêm chỉnh, Thẩm Lãng rất tò mò không biết phần thưởng dòng tộc rốt cuộc là gì, hơn nữa lần thí nghiệm luyện tập thứ tư này có gì đặc biệt.
Dương Kim nghiêm túc gật đầu, sau đó nói: “Xin cậu chủ hãy đợi tôi một chút, tất cả mọi giao dịch với nhà họ Thẩm tôi đều để trong két sắt, tôi sẽ lấy cho cậu chủ xem.”
Sau đó, Dương Kim xoay người, đi mở két sắt.
Ngay sau đó, ông ta lấy ra từ bên trong hai văn kiện.
“Cậu chủ Thẩm, từ nay về sau, trang viên Tống Nghị cùng với trung tâm quốc tế toàn cầu Giang Nam đều sẽ thuộc về cậu.”
Khi Dương Kim nói những lời này, ông ta vẫn không ngừng thèm muốn.
Là một người đàn ông trung niên có danh vọng, đặc biệt là một người đàn ông trung niên đã tham gia vào giới kinh doanh bao nhiêu năm qua, ông ta luôn muốn có một thế giới riêng của mình.
Nhưng người đàn ông tên Thẩm Lãng đang đứng ở mặt ông ta, dù mới hơn hai mươi tuổi nhưng đã có được một thế giới riêng của chính mình rồi.
Trung tâm quốc tế toàn cầu Giang Nam là một trong hai trung tâm tài chính và thương mại lớn nhất ở khu vực Giang Nam.
Con số này tương đương với cả Phố Wall ở nước Mỹ.
Có hơn năm mươi phần trăm các công ty tài chính và công ty Internet của Giang Nam đều được đặt tại đây.
Đây là nơi quy tụ nhiều nhân tài, những nhà quản lý xuất sắc, những thiên tài tài chính và những tài năng nghiên cứu và phát triển.
Nói không hề quá lố nhưng trung tâm quốc tế toàn cầu Giang Nam là nơi phát triển nhất ở Giang Nam này.
Khi Dương Kim giao hợp đồng cho Thẩm Lãng, điều đó thể hiện rằng Thẩm Lãng đã trở thành người nắm giữ tất cả mọi thứ của khu vực phát triển nhất Giang Nam.
Không sai, tất cả các tòa nhà cao tầng, tất cả công viên, tất cả cao ốc, đất đai ở đây đều thuộc về Thẩm Lãng.
Mỗi một tháng, mỗi một năm, Thẩm Lãng chỉ cần thu tiền thuế ở đây thôi cũng đã không thể đếm hết rồi.
Hơn nữa Trang viên Tống Nghị này có có sức hút tương đối lớn.
Đây được lưu truyền từ xưa đến nay, là một khu tư trang riêng, phong cảnh được xếp hạng cao nhất, diện tích lên đến hơn tám mươi mẫu.
Trong trang viên có những gian hàng nhỏ, những cây cầu nhỏ, những hàng cây rợp bóng, phong cảnh Giang Nam đẹp đến nao lòng.
Một khu vườn có quy mô siêu rộng như vậy, Thẩm Lãng có toàn quyền sử dụng và quyền sống ở đây.
Có thể dùng một trang viên rộng lớn như vậy làm chỗ ở cá nhân, có lẽ chưa có người nào ở Giang Nam này được hưởng đãi ngộ như vậy cả.
Trang viên Tống Nghị này so với hầu phủ Vĩnh Định Giang Nam không thua kém chút nào, thậm chí còn tốt hơn cả hầu phủ Vĩnh Định.
Với hai phần thưởng như thế này, dòng tộc thực sự quá phóng khoáng rồi.
So với máy bay tư nhân, thì cái này tuyệt vời hơn rất nhiều.
Trong trung tâm quốc tế toàn cầu, việc có thể tùy ý sử dụng một tầng ở đây đã có giá trị hơn một chiếc máy bay tư nhân rồi.
Ngoài ra còn có trang viên Tống Nghị nơi có thể so sánh với cung điện của vua chúa thời xưa.
Ánh mắt của Dương Kim không khỏi thèm khát, nhưng giới hạn chỉ đến đó mà thôi.
Ông ta không dám nghĩ thêm điều gì sai trái cả.
Thực ra, Thẩm Lãng cũng có chút bất ngờ khi nhìn thấy hai phần thưởng lớn như vậy.
Tất cả những thứ này đều là do những người lớn tuổi trong gia tộc đã ra sức để đạt được.
Nếu như đã hành động lớn đến như vậy, thì có thể thấy được rằng dòng tộc nhà họ Thẩm đã sắp xếp cho nhiệm vụ thí luyện cấp bốn này sẽ tương đối nặng nề và vô cùng thử thách.
“Phần thưởng của dòng tộc, tôi đã nhận được rồi, còn nhiệm vụ của dòng tộc thì sao? Nhiệm vụ thí luyện là gì vậy?” Thẩm Lãng nhìn Dương Kim hỏi.
“Xét về mặt vĩ mô mà nói chính là lật tung và đánh bại mười dòng tộc giàu có nhất ở Giang Nam.
Không nhất thiết phải đánh bại bọn họ.
Nếu như có lý do để có thể hợp tác với được với các dòng tộc đó thì có thể trở thành bạn bè dựa trên lợi ích, nhưng cậu tuyệt đối phải nằm quyền khống chế.” Dương Kim trả lời.
“Tôi hiểu rồi.” Thẩm Lãng nhẹ nhàng nói.
Nhiệm vụ thí luyện cấp bốn này chắc chắn khó hơn nhiều so với lúc ở Vân Thành.
Mười dòng tộc đứng đầu ở Giang Nam đều là những dòng tộc có quyền lực nhất trong cả nước, tài chính và thế lực đều tương đối mạnh.
Đây là một thử thách rất lớn.
Thân là người thừa kế Ngoan Nhân của dòng tộc, Thẩm Lãng không còn đường để lui nữa.
Anh chỉ còn cách tiến lên!
“Hành động cụ thể hơn của mỗi nhiệm vũ sẽ đều do ông đưa ra sao?” Thẩm Lãng hỏi.
Theo tình hình chung, nhất định phải đánh bại hoặc chinh phục được mười dòng tộc lớn đứng đầu Giang Nam, nhưng dòng tộc chắc chắn đã sắp xếp một số nhiệm vụ nhỏ khác ở trong đó.
Nói tóm lại, để sở hữu được khu thương mại Giang Nam, thì cần phải đi từng bước mới có thể đạt được.
“Cậu chủ Thẩm, tôi chỉ chịu trách nhiệm truyền đạt nhiệm vụ một cách tổng quát mà thôi.
Cô Hồng Diệp sẽ nói cho cậu chủ biết chi tiết cụ thể ạ.” Dương Kim trả lời.
Thẩm Lãng gật đầu.
“Cậu chủ Thẩm, sau này hiệp hội thương mại chính là nhà của cậu, cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Đây là giấy thông hành đặc biệt.
Xin cậu hãy nhận cho.”
Hiệp hội thương mại Giang Nam có nhiều tầng cơ sở an ninh, nếu như đi một mình mà không có thẻ thông hành, sẽ bị từ chối cho vào cửa.
Tấm thẻ này thực sự rất hữu ích.
Ngoại trừ nhân viên làm việc trong hiệp hội thương mại, thì người ngoài khó có thể vào được các văn phòng quan trọng của hiệp hội thương mại được.
Được rồi, nhập gia thì phải tùy tục, vì hiệp hội thương mại Giang Nam có hệ thống an ninh nghiêm ngặt nên Thẩm Lãng sẽ chấp nhận.
Thẩm Lãng nhìn qua tấm thẻ một lượt, sau đó nhẹ nhàng cất vào túi.
Sau đó Thẩm Lãng còn có chuyện rất quan trọng cần nói với Dương Kim.
“Ông Dương này, bây giờ ông hãy nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện về mười dòng tộc hàng đầu ở Giang Nam đó đi.” Thẩm Lãng nói với Dương Kim.
Chuyện này quan trọng!
Biết địch biết ta là mới cả thể trăm trận trăm thắng được.
Thẩm Lãng cần biết rõ hơn về mười dòng tộc đứng đầu ở Giang Nam này.
Chỉ có cách đó, thì nếu như sau này có hợp tác hay cạnh tranh thì anh mới nắm được lợi thế.
“Được rồi, cậu chủ Thẩm, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện.”
Mãi đến năm giờ chiều, Thẩm Lãng mới ra khỏi hiệp hội thương mại Giang Nam.
Thẩm Lãng đã có thể hiểu qua về tình hình của mười dòng tộc hàng đầu ở Giang Nam.
Dương Kim đã nói hết với Thẩm Lãng tất cả những gì mà ông ta biết.
Dương Kim càng ngày càng yêu thích hoặc là do kính nể Thẩm Lãng.
Bởi vì thái độ nghiêm túc của anh, khiến ông ta cảm thấy người thanh niên có rất nhiều quyền lực này thật sự rất khác biệt.
Khi Thẩm Lãng đang trên đường trở về Thúy Tâm Tiểu Trúc, Mộc Hồng Diệp đã gọi điện cho anh.
Chắc chắn là để truyền đạt nhiệm vụ đây mà..