Cậu ta quá là không nói lí lẽ, ném hoa quả mà tôi tặng vào mặt tôi, còn bắt tôi nhường vị trí của mình cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn, quả thực là ngông cuồng!"
Nhắc đến Thẩm Lãng, Trương Đại Dũng liền tức giận.
Sắc mặt Nhạc Sâm cũng trở nên ngưng trọng.
Giờ đây quyền chủ động đã nằm trong tay đối phương, chỗ hiểm bên phe mình thì bị đối phương nắm chặt, không hề có sức chống trả.
"Đúng vậy, cậu ta thật quá ngang ngược, không biết cậu ta có lai lịch thế nào." Nhạc Sâm ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại đang tính toán những việc khác.
"Nhìn bộ dáng thì không phải người có tiền có quyền, nếu không sao lại ở trong một khu nhà bình thường với bạn gái chứ.
Tổng giám đốc Nhạc à, chi bằng chúng ta hãy làm ác một chút?" Trương Đại Dũng nghĩ ra chiêu ác độc, dùng thủ đoạn để đe dọa.
Nào ngờ, Nhạc Sâm lại có ý tưởng khác.
"Ông Trương à, hay là ông hy sinh một ít đi.
Để Lâm Nhuyễn Nhuyễn tiếp quản vị trí của ông." Nhạc Sâm cười cười.
Thời gian không đợi người, Nhạc Sâm cảm thấy nhất định phải thuyết phục được Lâm Nhuyễn Nhuyễn ngay lập tức.
Bởi vì anh ta lo rằng tổng công ty thấy dự án cứ kề cà không triển khai sẽ trách phạt xuống đầu anh ta.
Anh ta nghĩ anh ta đã bỏ ra rất nhiều mới miễn cưỡng bám được vào quan hệ với Tề Như Tuyết, bò lên chức vị tổng giám đốc của công ty.
Anh ta không thể vì một chuyện của Lâm Nhuyễn Nhuyễn mà chôn vùi những chịu đựng mấy năm nay được.
Trương Đại Dũng nghe thấy những lời này thì dựng thẳng lông mày, vừa giật mình vừa căm phẫn nói: "Tổng giám đốc Nhạc! Cậu đang nói gì vậy, vì sao phải hy sinh lợi ích của tôi?!"
"Lâm Nhuyễn Nhuyễn và bạn trai cô ta chỉ đích danh muốn ông nhường vị trí, tôi cũng hết cách." Nhạc Sâm nói: "Vì lợi ích của công ty, lúc cần thiết có thể hy sinh lợi ích của cá nhân."
"Tổng giám đốc Nhạc, mấy năm nay vì sự phát triển của công ty tôi đã làm việc vất vả lập công cho công ty.
Bây giờ qua cầu rút ván thì không tốt đâu." Trương Đại Dũng vẻ mặt đau khổ nói.
"Ông Trương à, ông đừng nóng vội.
Tôi nghĩ như thế này, trước tiên sẽ nhường vị trí của ông cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn, đợi hợp tác với Ninh Phỉ Phỉ kết thúc, quay xong bộ phim, lại tìm một lý do sa thải Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Sau đó vị trí này vẫn là ông ngồi." Nhạc Sâm nói.
Cuối cùng khuôn mặt của Trương Đại Dũng cũng hiện lên ý cười.
"Cao tay a! Tổng giám đốc Nhạc giỏi lập mưu, tôi đã lo lắng thừa rồi.
Thế mọi chuyện cứ làm theo Tổng giám đốc Nhạc nói."
"Ông Trương, ông yên tâm.
Đợi sau khi chuyện này thành công, cái gì của ông vẫn là của ông có khi ông còn được thăng chức nữa." Nhạc Sâm miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Thực ra, chỉ cần Trương Đại Dũng nhường vị trí của ông ta ra, ông ta sẽ mãi mãi không lên lại được nữa.
Nếu như Lâm Nhuyễn Nhuyễn ngồi lên chức của Trương Đại Dũng, vậy thì cô sẽ ít đe dọa vị trí của Nhạc Sâm hơn Trương Đại Dũng.
Nhạc Sâm đang nhân cơ hội này để lấy một lý do chính đáng đá nốc ao Trương Đại Dũng.
Rất nhanh, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã nhận được thông tin mà công ty gửi tới.
Qủa nhiên đúng như lời Thẩm Lãng nói, mười phần đúng chín phần, Trương Đại Dũng đã bỏ vị trí của ông ta ra và cô sẽ trở thành người nắm quyền đứng thứ ba trong công ty.
Vừa nhận được tin này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn lập tức chia sẻ tin này với Thẩm Lãng.
"Anh thật lợi hại, mọi chuyện đều bị anh đoán trúng cả rồi." Lâm Nhuyễn Nhuyễn vui mừng, nhào vào ngực Thẩm Lãng.
Ôm người đẹp trong lòng, Thẩm Lãng thản nhiên mỉm cười rồi nói: "Tạm được."
Trên thực tế, giúp Lâm Nhuyễn Nhuyễn trở thành người quyền lực thứ ba của công ty không phải mục đích cuối cùng của Thẩm Lãng.
Anh vẫn không thích nổi công ty này.
Công ty nhỏ như hạt vừng, tương lai có thể làm nên thành tựu gì? Vả lại công ty này là công ty con của tập đoàn Tề Thị, để Lâm Nhuyễn Nhuyễn ở lại đó làm việc chắc chắn sẽ là mối họa ngầm.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn vùi trong ngực Thẩm Lãng, hơi lo lắng nói: "Hình như em chưa đủ năng lực đảm nhiệm chức vị này, kinh nghiệm không đủ a."
"Vậy em cứ coi như là chơi bập bênh đi.
Em sẽ không để em ở công ty này quá lâu đâu."
Thẩm Lãng tính toán, đợi tập đoàn Phi Vũ họp thường niên xong, trước khi sống mái với tập đoàn Tề Thị thì nhất định anh phải đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn ra khỏi đó.
Lúc này, Lâm Manh Manh đi vào phòng nhìn thấy chị mình và Thẩm Lãng đang nghiêng ngả bên nhau, cô ta sinh ra chút tức giận.
"Chị, anh ta dê xồm với chị."
Nhưng mà, Lâm Nhuyễn Nhuyễn không để ý, chẳng qua khuôn mặt cô hơi đỏ thôi.
Cô yêu Thẩm Lãng đắm say, còn Thẩm Lãng cũng yêu cô thật lòng.
Hai người ngoại trừ việc chưa lên giường với nhau ra thì những chuyện mà giữa người yêu nên làm với nhau đều đã làm rồi.
"Manh Manh, báo cho em một tin tốt.
Công ty đã đồng ý đá bay Trương Đại Dũng, để cho chị thay thế vị trí của ông ta rồi."
Lâm Nhuyễn Nhuyễn không thể chờ đợi thêm được nữa mà chia sẻ tin tức cho em gái.
"Oa! Thật sao ạ? Tốt quá rồi, chị, chị sắp lên như diều gặp gió rồi!" Lâm Manh Manh cực kỳ vui mừng cho chị mình.
"Chị không cần lên như diều gặp gió, chị chỉ mong làm tốt công việc trong tay là được rồi.
Nhưng mà chuyện này có thể chuyển biến tốt đều nhờ anh rể em đó." Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói.
Nghe thấy lời này, Lâm Manh Manh quệt miệng, giỏ giọng nói thầm: "Chuyện gì chị cũng nói công lao là của anh ta, thực ra chuyện này còn có ẩn tình."
"Ẩn tình gì?" Lâm Nhuyễn Nhuyễn tò mò hỏi một câu.
"Nói thật em đã nhờ bạn bè giúp đỡ, như là gia tăng áp lực cho Ninh Phỉ Phỉ và phía công ty của chị.
Nếu chỉ dựa vào năng lực của Thẩm Lãng, sao có thể xoay chuyển được cục diện chứ." Lâm Manh Manh nói.
Nghe đến đây, Lâm Nhuyễn Nhuyễn lập tức nhíu mày.
Nói thật là cô không tin tưởng lắm.
Không phải là cô không tin em gái mình, mà là cô không tin người đàn ông sau lưng em ấy.
Năm lần bảy lượt kích Lâm Manh Manh để cô ấy không có ấn tượng tốt với Thẩm Lãng, nhưng từ đầu đến cuối đều không ra mặt.
Rốt cuộc, người này có mưu tính gì đây?
Lâm Manh Manh luôn nói chị mình đơn thuần, lại không biết rằng Lâm Nhuyễn Nhuyễn chỉ ngây thơ chứ không phải đầu óc ngu xuẩn.
Khi một người lạ vô duyên vô cớ lại đối xử tốt với bạn thì phải chú ý.
Trên trời sẽ không rơi cái bánh xuống đâu, có rơi thì cũng chẳng rơi vào đầu bạn.
"Manh Manh, cả quá trình đều do chị và anh rể em bàn bạc hòa giải với đối phương, những điều này chị đều chứng kiến tận mắt còn cái người mà em nói đó đến mặt còn chẳng hiện thì giúp chị thế nào hả?" Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói ra nghi ngờ của mình.
"Chị, Thẩm Lãng làm thế mà là bàn bạc hòa giải sao? Cả người hung hăng thô bạo, anh ta nghĩ đánh cấp trên của chị thì giải quyết được vấn đề sao? Người bạn đó của em thì khác, anh ấy rất có tiếng ở Vân Thành, chỉ cần một câu nói của anh ấy đã có thể gây áp lực cho Ninh Phỉ Phỉ và công ty chị." Lâm Manh Manh nói.
Mà lúc này, Thẩm Lãng đang ôm Lâm Nhuyễn Nhuyễn, đôi mắt anh thoáng cái đã lạnh xuống, ánh mặt sắc bén nhìn về phía Lâm Manh Manh.
"Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tóm được người đó.
Cô bảo hắn ta cẩn thận, một khi bị tôi tóm được sẽ rất thê thảm đấy!"
Lâm Manh Manh không biết vì cớ gì nhưng đúng là cô ta bị ánh mắt của Thẩm Lãng dọa sợ rồi.
Trong lòng cô ta hơi hốt hoảng, vội vàng chuồn ra ngoài cửa.
Sau khi Lâm Manh Manh rời đi, Thẩm Lãng lập tức thu lại ánh mắt lạnh lẽo.
Trong đôi mắt anh chỉ còn lại dịu dàng.
"Nhuyễn Nhuyễn, anh muốn dẫn em tham gia một tiệc rượu."
Thẩm Lãng nhìn Lâm Nhuyễn Nhuyễn trong ngực mình, khóe miệng khẽ cười.
Đã sắp đến cuộc mời họp của Hiệp hội thương nhân, trước mắt vẫn chưa quyết định được dạnh ngạch hai đại biểu tham gia Hiệp hội thương nhân.
Gần đây có rất nhiều cuộc gặp gỡ trong giới thượng lưu Vân Thành, các phe phái và các thế lực lớn đều lôi ra tất cả vốn liếng để lôi kéo nhân mạch.
Vừa hay tối nay có một tiệc rượu, Thẩm Lãng quyết định dẫn Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi mở rộng kiến thức, trải đường cho tương lai của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
"Tiệc rượu gì vậy ạ? Em đi được chứ?".
đam mỹ hài
Trước kia Lâm Nhuyễn Nhuyễn chưa bao giờ tham gia tiệc rượu, nhưng cô cũng đã thấy trong ti vi.
"Một tiệc rượu nho nhỏ thôi, em không phải căng thẳng." Thẩm Lãng cười nhẹ.
Thế nhưng, đợi đến khi Lâm Nhuyễn Nhuyễn đứng ở nơi tổ chức tiệc rượu đã bị thế trận ở đây dọa cho một trận..