Mục lục
Siêu cấp đại gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71


Thẩm Lãng nói phải, thì nhất định là phải!


Trên đời này, không có bức tranh thư pháp cổ nào qua nổi mắt anh.


Là một bậc thầy thực sự, không chỉ sử dụng thị lực, mà còn phải dùng cảm giác.


Đôi tay này của Thẩm Lãng đã sờ qua vô số vật quý giá, vậy nên chỉ cần chạm một cái liền biết ngay.


Anh đã từng theo học bậc thầy chuyên về báu vật số 1 của Trung Quốc, Thôi Lão Quỷ, vì vậy anh rất uyên thâm về đồ cổ.


Ngoài ra, còn vô số báu vật trong nhà và rất nhiều đồ cổ bây giờ không được sản xuất nữa, người bình thường không thể biết được, những bảo tàng, viện nghiên cứu di tích văn hóa đều còn sót lại.


Nói một cách khó nghe, trình độ của Thẩm Lãng đã vượt xa Tống Tri Viễn.


Lúc này, Tống Tri Viễn cũng đang tự hỏi rằng tại sao Thẩm Lãng lại chắc chắn rằng đây là đồ giả, chẳng lẽ cậu ấy cũng hiểu về đồ cổ?


Không phải chứ, là một người kế thừa của y học cổ đại đã không dể dàng gì, làm sao lại có thể là một bậc thầy về báu vật nữa chứ, e rằng Tiểu Thẩm này kiêm không nổi đâu!


Trong lúc Tống Tri Viễn đang mông lung tự hỏi thì thấy Thẩm Lãng cầm một ly Ngũ Lương Dịch đổ lên bức tranh.


Soạt…


Cả bức tranh đều lênh láng rượu.


Việc làm này của Thẩm Lãng khiến Tống Tri Viễn vô cùng đau lòng!


Mặc dù giá trị của bức tranh không bằng một căn biệt thự, nhưng bộ sưu tập vô giá, bị Thẩm Lãng hủy hoại, thật sự đáng tiếc!”


Mặc dù trong lòng Tống Tri Viễn đang bùng cháy cơn giận, nhưng vì vận mệnh của nhà họ Tống, ông chỉ có thể kìm nén.


Tuy nhiên, Tống Từ lại không thể kìm nổi cơn giận.


Cô ấy chỉ thẳng vào mặt Thẩm Lãng hét lớn: “Đồ khốn! Anh đã làm hỏng báu vật rồi, ông tôi có ý tốt tặng anh bức tranh cổ, ấy vậy mà anh lại phá hoại nó ngay trước mặt chúng tôi, ý gì đây?!”


“Đầu óc nông cạn, cô tự xem đi!” Thẩm Lãng chỉ vào bức tranh thấm đẫm rượu.


“Anh lại muốn giở trò gì nữa?” Tống Từ miễn cưỡng nghiêng đầu sang nhìn bức tranh cổ, bỗng nhiên đôi mắt mở to kinh ngạc.


Lúc này, Tống Tri Viễn cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.


Sau khi bị ngấm rượu, bức tranh cổ của Đường Bá Hổ bỗng nhiên bị rơi ra khỏi khung, biến thành hai phần.


Không chỉ có vậy, trên mặt bức tranh còn loang lổ từng mảng màu vàng đất.


Tống Tri Viễn chợt nhận ra, Tống Từ cũng vô cùng ngạc nhiên.


“Bị lừa rồi!”


Tới lúc này, Tống Tri Viễn mới phát hiện ra, đây đúng là đồ giả, hơn nữa, thủ đoạn làm giả cũng rất cao.


Tranh thì làm tranh mới, khung thì là khung cũ.


Gắn bức tranh mới vào một chiếc khung cũ để lừa gạt người khác.


Mà trên bề mặt của bức tranh mới còn sơn đi sơn lại một lớp trà đặc, để cho giấy xuyến có màu trà, sau đó dùng dấm pha loãng để cho màu thấm lên giấy.


Từ đó, tạo cho người ta có cảm giác như tờ giấy cũ.


Tống Tri Viễn có đôi mắt tinh tường, những đồ vật bình thường cũng rất khó để qua mắt ông ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK