Mục lục
Siêu cấp đại gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 185


“Chỉ sợ hàng này không đến đây, thua là phải ăn bột phấn, rồi cút khỏi nơi này”. Thẩm Lãng nghĩ thôi đã muốn nhét bột phấn và miệng Hà Thanh Dương, nhưng chỉ sợ tên Hà Thanh Dương này là người không giữ chữ tín.


“Không cần phải lo lắng, ta đã nói sẽ cho hắn thắng nên hắn nhất định sẽ đến, hơn nữa còn tới rất nhanh”. Tống Tri Viễn cười nói.


Thẩm Lãng hiểu được, lập tức cười nói, “Tống lão, người cũng rất xấu xa nha, hahaha”.


“Ta bình sinh không quen nhìn người mua chuộc danh tiếng, Hà Thanh Dương y thuật bình thường, lại thích tỏ vẻ, nên hôm nay ta phải cho hắn một bài học nhớ đời, vì phòng ngừa hắn bỏ trốn nên ta mới ra một kế nhỏ, hahaha”. Tống Tri Viễn cười trả lời.


“Được! Có như vậy cháu mới đem bột phấn nhét vào miệng hắn được”. Thẩm Lãng ăn ý nói với Tống Tri Viễn.


…………..


Ở phòng khách biệt thự Tống gia, Hà Thanh Dương mới vừa ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.


Trong lòng hắn nghĩ, “May mắn là có tên ngốc chịu thay ta, có hắn làm nền cho mình thì không khó níu kéo quan hệ với Tống gia”.


Nhưng mà, một giây sau, Tống Tri Viễn lại thẳng thắn nói, “Bác sĩ Hà, cậu đã thua rồi nên phải chấp nhận hình phạt đi”.


Nghe nói như thế, ánh mắt của Hà Thanh Dương trở nên mông lung.


“Không phải, chuyện này sao có thể được chứ? Tống lão, chẳng lẽ người thắng không phải là cháu sao?”


“Thân thể vợ ta đã hồi phục rồi, bệnh mất ngủ cũng đã trị dứt, cho nên người thu là cậu”. Tống Tri Viễn nghiêm túc nói.


Cái chuyện ngu ngốc này, Hà Thanh Dương hiểu được, bọn họ là đang kết bè phái đùa bỡn hắn đây chứ đâu.


“Không có khả năng này, bã đậu kia không có khả năng chữa bệnh” Hà Thanh Dương kích động nói.


Thẩm Lãng thoáng nhìn Hà Thanh Dương, cười lạnh, “người trúng Diêm độc, đương nhiên không thể tùy tiện dùng thuốc, ngẫu nhiên tiêu chảy sẽ khiến người bệnh suy yếu, lại có thể để một người lao lực như Tống lão phu nhân có cơ hội nghỉ ngơi, điều dưỡng thân thể khôi phục bình thường, trong trung y âm dương cũng đã nhắc tới việc, âm cực tắc dương, hư cực tắc thực”.


“Nói láo! ngươi chẳng qua chỉ là loại chuột nhắt mà dám ở đây nói hưu nói vượn”. Hà Thanh Dương tức giận chỉ Thẩm Lãng.


Nhưng mà, ngay sau đó đã bị Thẩm Lãng bóp chặt yết hầu.


Một túi bột phấn từng đợt đổ vào miệng Hà Thanh Dương.


“Hương vị thế nào?” khóe miệng Thẩm Lãng hiện lên nụ cười tà mị.


Hà Thanh Dương nào có khí lực trả lười, hiện tại đầu óc của hắn chỉ tràn ngập vị bột phấn.


Phun không được, nuốt thì không xong.


Cực kỳ ghê tởm.


Cuối cùng Hà Thanh Dương phải mang dáng vẻ chật vật rời khỏi biệt thự của tống gia.


Vừa đi vừa nguyền rủa Thẩm Lãng và Tống Tri Viễn, còn là thù này không trả thề không làm người.


Trở lại khách sạn, sau khi rửa mặt, Hà Thanh Dương đi thẳng tới tiểu khu biệt thự Nguyệt Lượng Loan.


Lần này hắn đến thành phố Bình An còn nhận được lời mời của chị Dương Tiểu Văn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK