Yến Hải xum xoe hỏi.
"Không cần."
Thẩm Lãng xua tay sau đó ngồi vào trong xe.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe nổ máy phát ra tiếng động cơ điên cuồng.
Máy móc bắt đầu hoạt động, xe phóng ra ngoài nhưng một mũi tên thoát khỏi dây bắn, như bay ra khỏi câu lạc bộ siêu xe.
Yến Hải nhìn bóng dáng Thẩm Lãng lái xe đi vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ rồi anh ta lại nhìn lại xe của mình, rơi nước mắt ghen tị.
Bỗng nhiên, anh ta vỗ gáy một cái, tiếc nuối nói: "Chết rồi, tôi kích động quá mà quên mất việc quan trọng là hỏi phương thức liên lạc của cậu chủ rồi, giờ chỉ có thể chờ đợi thêm một cơ hội khác."
Cùng lúc đó, Thẩm Lãng lái chiếc Mercedes Benz Pagani Zonda, viện kim cương màu hồng, chạy như bay trên đường.
Khi đến đoạn đường ít xe cộ, anh càng điên cuồng hơn nữa.
Động cơ gầm rú, rung động ầm ầm, vô cùng muốn nổ tung.
Chỉ trong vòng mười phút, Thẩm Lãng đã đi từ câu lạc bộ Phi Tường đến căn biệt thự tốt nhất gần nhà ở của nhà họ Cao, Ngự Đình Biệt Uyển.
Vốn dĩ Thẩm Lãng muốn đi thẳng Ngự Đình Biệt Uyển nhưng không ngờ lại bị bảo vệ trông cửa giữ lại.
Thẩm Lãng không thể làm gì khác hơn là phải tìm một nơi để dừng chân ở bên ngoài căn biệt thự.
Sau đó anh bước về phía ngôi biệt thự của nhà họ Cát.
Nhà họ Cát với nhà họ Liễu giống nhau, đều thuộc dòng họ hạng hai ở Giang Nam, sức mạnh tương đương với nhà họ Vương và nhà họ Lý ở Vân Thành.
Thậm chí còn mạnh hơn nhà họ Vương với nhà họ Lý một chút, sức mạnh có thể gần với nhà họ Tề nhất.
Lúc này, trong vườn hoa ở Ngự Đình Biệt Uyển của nhà họ Cát có bác của Lý Thư Yểu, Lý Liên Hoa đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha làm bằng gỗ cẩm lai màu vàng kiểu truyền thống, vẻ mặt bà ta nghiêm túc.
"Thư Yểu, cháu có chắc chắn rằng không lừa gạt bác không? Tại sao người bạn trai kia của cháu vẫn chưa đến? Hay là anh ta không dám đến?"
Ngược lại Lý Liên Hoa càng hy vọng bạn trai của cháu gái thấy khó khăn mà lui lại, chỉ sợ hai người vẫn còn tơ tưởng trong lòng, ảnh hưởng đến đám cưới của cậu chủ nhà họ Liễu, Liễu Xuyên.
Dù sao thì nhà họ Liễu cũng rất cần mặt mũi, bọn họ sẽ không để cho con dâu tương lai của mình duy trì mối quan hệ không đứng đắn với người đàn ông khác.
Lý Thư Yểu khẽ nhíu đôi mày thanh tú lại, trên khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên một tia lo lắng.
"Anh ấy sẽ đến, có lẽ là trên đường bị kẹt xe nên đến muộn hơn, nhưng mà buổi trưa hôm nay anh ấy nhất định sẽ đến." Lý Thư Yểu khẳng định nói.
Cô ta tin tưởng Thẩm Lãng, chỉ cần là những chuyện Thẩm Lãng đã hứa thì nhất định anh sẽ làm được, nếu không...!Thẩm Lãng sẽ không dễ dàng hứa hẹn.
"Thật sao? Bác đoán rằng bạn trai của cháu vẫn còn đang chen chúc trên xe bus công cộng đấy! Không trách được lại đến chậm như vậy." Lý Liên Hoa kỳ quái nói.
"Anh ấy có xe." Lý Thư Yểu nói thật.
"Ha ha ha, vừa tới Giang Nam được mấy ngày đã mua xe rồi sao? Thư Yểu à, cháu đừng tưởng bác không biết trong lòng cháu đang tính toán cái gì.
Nhất định là cháu đã gọi điện cho người bạn trai kia rồi bảo anh ta đi thuê một chiếc xe đàng hoàng tới đây, có đúng hay không?" Lý Liên Hoa cười chế nhạo.
Khi tâm sự của mình bị bác vạch trần, Lý Thư Yểu đỏ mặt trong nháy mắt, giống như là sắp chảy máu.
Lý Thư Yểu cũng không nghĩ tới bác cô ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được thủ đoạn của cô ta ngay lập tức.
"Cháu...!Cháu không có, bác suy nghĩ nhiều rồi, anh ấy thật sự có một chiếc xe thuộc về mình mà, bác cũng đừng nghi ngờ nữa." Trong mắt Lý Thư Yểu có chút hoảng hốt, cô ta vội vàng giải thích.
"Ha ha ha, Thư Yểu à Thư Yểu, số muối bác ăn còn nhiều hơn số cơm cháu ăn đấy.
Số cây cầu mà bác đã đi qua còn nhiều hơn số con đường mà cháu đã đi.
Cháu nghĩ rằng bác không thể nhìn thấu được cái trò vặt này của cháu sao? Bác cháu là một người từng trải, đã nhìn thấu cháu từ lâu rồi." Lý Liên Hoa lại cười chế nhạo.
Quả nhiên gừng càng già càng cay, dù sao Lý Liên Hoa cũng có kinh nghiệm sống vô cùng phong phú, chỉ cần nói mấy câu đơn giản đã khiến Lý Thư Yểu thua trận.
Thật ra lúc đầu Lý Liên Hoa cũng không dám xác định ý nghĩ của mình là đúng nhưng trải qua một thời gian thử nghiệm tìm tòi thì đáp án đều được ghi hết ở trên mặt Lý Thư Yểu rồi.
"Thật...!Thật sự không có..." Lý Thư Yểu vẫn còn cố liều chết.
Đồng thời trong lòng cô ta cũng vô cùng lo lắng, Thẩm Lãng còn chưa tới mà chính cô ta đã bị bác mình nói cho không có đất mà trốn, tiếp theo nên làm như thế nào đây.
Mà Lý Liên Hoa cũng dự định sẽ nói bóng nói gió để hỏi ra càng nhiều thông tin hữu ích hơn.
Bà ta xác định hết gia cảnh của người bạn trai của cháu gái, thu nhập hàng tháng là bao nhiêu, căn hộ thuộc quyền sở hữu trị giá bao nhiêu, những điều này chỉ có lợi cho kế hoạch chia rẽ đôi uyên ương của bà ta.
"Thư Yểu, bạn trai của cháu có gia cảnh như thế nào ở Vân Thành vậy?" Lý Liên Hoa hỏi.
"Anh ấy là một áng mây trôi, anh ấy đi từ thành phố Bình An đến Vân Thành để công tác đều dựa vào sự cố gắng của anh ấy.
Phải mất nửa năm anh ấy mới được thăng chức từ một nhân viên bình thường lên làm giám đốc điều hành trong một công ty cao cấp.
Tuy rằng cháu không biết cụ thể gia cảnh của gia đình anh ấy như thế nào nhưng cháu cho rằng anh ấy thực sự có tiềm năng, trong tương lai nhất định sẽ đạt được những thành công trong sự nghiệp."
Lý Thư Yểu muốn thông qua loại chuyện chăm chỉ này để thuyết phục bác mình.
Nhưng mà Lý Liên Hoa không bị cô ta xoay vòng vòng.
Lý Liên Hoa nhếch khóe miệng, lộ ra một tia khinh thường, cười giễu cợt: "Nói trắng ra là anh ta vẫn chỉ là một người làm công ăn lương.
Dạo này nếu như không có gia thế vững vàng thì sẽ rất có có thể vượt qua thử thách trong cuộc sống mà đạt được những thành tựu nổi bật trong tương lai lắm.
Bác đoán là người bạn trai kia của cháu chính là có số đi làm thuê, cho dù có liều mạng làm ở cái công ty cao cấp đấy thì đó cũng chỉ là một cái công ty nhỏ mà thôi."
"Không phải, cháu nghe nói hiện tại anh ấy đang làm chức cao ở công ty Truyền thông Tử Đằng."
"Truyền thông Tử Đằng sao, mặc dù nó rất mạnh ở Vân Thành nhưng khi đến Giang Nam nó chả là cái cóc khô gì.
Cho dù là công ty mẹ là tập đoàn Phi Vũ cũng khó mà uống được một chén canh, không tin thì cháu cứ chờ xem." Lý Liên Hoa ngang ngược nói.
Bà ta là một người nhà họ Cát, một dòng tộc hạng hai ở Giang Nam, cũng được coi là người có địa vị ở Giang Nam nên đương nhiên bà ta cũng biết được một vài tin đồn trong giới kinh doanh.
Gần đây, các dòng tộc lớn và các công ty lớn ở Giang Nam đều đang đợi trận náo nhiệt của tập đoàn Phi Vũ và tập đoàn Tống thị.
Các công ty ở Giang Nam tương đối bài xích với các công ty ở khu vực khác.
Bởi vì khi có một thế lực mới vào cuộc thì sẽ phá vỡ khuôn mẫu ban đầu, đương nhiên những người đứng đầu sẽ không đồng ý.
Hơn nữa, các đại gia ở Giang Nam cũng chưa từng để tập đoàn Phi Vũ vào mắt, kể cả tập đoàn Tống thị cũng sẽ không làm lên được sóng gió gì ở Giang Nam, kết quả cũng sẽ chỉ là tự đập nhau đến đầu rơi máu chảy sau đó chán chường mà chạy về Vân Thành thôi.
"Bác, bác hỏi nhiều như vậy để làm gì?" Lý Thư Yểu có chút chán ghét.
"Không hỏi rõ thì làm sao mà bác biết được, bác là bác của cháu, bác cũng không thể để cho cháu ruột của mình sẽ phải trải qua cuộc sống khổ cực với anh ta được.
Số phận của cháu là phượng hoàng, phải được ở trong ngôi nhà lớn, được sống một cuộc sống của đại gia." Lý Liên Hoa tiếp tục hỏi: "Cháu có biết gia đình của anh ta như thế nào không? Cháu có nghe qua chưa?"
Lý Thư Yểu lắc đầu, nói: "Cháu không biết rõ."
"Ha ha ha, cháu xem đấy, đây là cháu không có kinh nghiệm gì hết.
Ngay cả gia đình của anh ta mà cháu cũng không biết mà còn dám nói chuyện đối tượng này nọ với anh ta sao? Thư Yểu ơi Thư Yểu, về sau cháu phải ghi nhớ thật kĩ.
Nếu như trong nhà đối phương có một bà lão mắc bệnh nặng, còn có một em trai nhỏ cần đi học, thậm chí còn có ông cụ bà cụ tàn tật gì đấy thì đây quả thật đều là trói buộc đấy."
Lý Liên Hó bỗng nhiên trầm giọng nặng nề, giáo dục Lý Thư Yểu.
Lý Thư Yểu nhíu chặt đôi mày thanh tú, càng ngày cô ta càng chán ghét với những lời nói và hành động của bác mình, rốt cuộc cô ta cũng không nhịn được nữa mà phản bác: "Anh ấy là học trò của một võ sư chính thống, võ thuật của anh ấy rất giỏi.
Tuy rằng cháu không biết cụ thể tình huống của gia đình anh ấy nhưng cháu cảm thấy anh ấy nhất định có thể xông pha một trận với thế giới riêng của mình."
"Đùa à! Bây giờ là thời đại nào rồi còn luyện mấy bộ võ kia chứ, võ thuật giỏi thì có ích lợi gì? Làm bảo vệ à? Hay là vệ sĩ? Đều là những công việc vất vả bán sức bán mạng, không có tiền đồ!" Khuôn mặt Lý Liên Hoa tràn đầy khinh bỉ.
Đúng lúc này, Thẩm Lãng bước chân vào Ngự Đình Biệt Uyển của nhà họ Cát..