“Không cần đâu.” Thẩm Lãng hờ hững đáp.
“Nhưng mà… Tớ lo… Cậu…” Khóe mắt Lâm Nhuyễn Nhuyễn ửng hồng, cố nén không cho nước mắt chảy xuống.
Nhìn dáng vẻ này, hoa hậu giảng đường là thật lòng lo lắng cho Thẩm Lãng.
Từ việc giáo bá Chu Tử Hào vừa đe doạ vừa dụ dỗ, đến việc bị người nhà họ Đỗ uy hiếp, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã cùng với Thẩm Lãng trải qua tất cả.
Trước mắt, hai người vẫn được coi là mối quan hệ bạn học đơn thuần, nhưng đã vượt qua mức bạn bè bình thường rồi đó.
Hiện giờ, Thẩm Lãng là chỗ dựa của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, mà Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại là một sự yên tĩnh trong thành phố phồn hoa của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng không nói gì thêm, vẫn cứ xoa mái tóc mềm mượt của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Mà Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng khônh cần Thẩm Lãng nói gì nhiều, chỉ với một động tác của hắn thôi, cô đã cảm thấy rất âm áp rồi, ấm áp đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp ấy ửng đỏ đến tận mang tai.
Không lâu sau, hai người đến quán trà, tìm một vị trí cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
Sau khi gọi một bình hồng trà Kỳ Môn, Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn từ từ thưởng thức.
Giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ Patek Phillipe bản limited ẩn dưới tay áo, còn một lúc nữa mới đến giờ hẹn của Đỗ Kim Thủy.
Mười hai phút trôi qua, Thẩm Lãng vẫn không hề sốt ruột.
Từ trước đến nay Lâm Nhuyễn Nhuyễn chưa từng được uống một loại trà đắt tiền thế này nên có hơi câu nệ. Bây giờ cô khá tò mò, không biết người bạn đứng sau lưng Thẩm Lãng có lai lịch thế nào nhỉ?
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên, còn gọi tên Thẩm Lãng.
“Thẩm Lãng, anh cũng đến đây uống trà à!”
Nghe thấy giọng nói này, Thẩm Lãng nhìn quanh, hóa ra là tiểu yêu tinh Tống Từ.
Cô mặc một chiếc áo voan ngắn tay màu trắng phối hợp với váy chữ A màu lam.
Khuôn mặt trắng trẻo thanh tú càng thêm xinh đẹp đáng yêu hơn.
Chỉ là, trong ánh mắt của tiểu yêu tinh này có một sự ngạo mạn không thể xóa nhòa.
Ngay khi nhận ra Thẩm Lãng, giọng cô cũng thể hiện ra sự ngả ngớn.
Thoạt nhìn thì có vẻ là một cô tiểu thư điêu ngoa ngang bướng, cao cao tại thượng đấy.
“Đúng vậy, tôi đến đây uống trà.” Thẩm Lãng hờ hững đáp một câu rồi lại quay đi tiếp tục thưởng trà.
Hắn không quan tâm đại tiểu thư nhà họ Tống là ai, ở trong mắt hắn chỉ có thích và không thích vui và không vui thôi.
Tống Từ thấy thái độ này của Thẩm Lãng lại nhìn sang cô gái ngồi đối diện hắn ta. Ái chà, là một cô gái có đôi mắt rất đẹp, thuần khiết đáng yêu, cái miệng anh đào nho nhỏ.
Tống Từ giống như ghen tị nhưng không phải là ghen tị.
Bản thân cô vốn coi thường Thẩm Lãng lại còn hay cà khịa vài câu, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Lãng hẹn một em gái xinh đẹp đi uống trà thì cô lại cảm thấy khó chịu.
Có lẽ cô mà một nàng thiên kim đanh đá chua ngoa nhưng có tính chiếm hữu, cho dù bị bắt nạt cũng chỉ có một mình cô mới được phép bắt nạt hắn.
“Ồ, mánh khóe bịp người của anh đúng là có thể kiếm được tiền đấy, nhưng chạy tới quán trà nổi tiếng nhất đường Bình An uống trà với gái, cuộc sống sung sướng phết ha.” Trong giọng nói của Tống Từ còn phả ra mùi giấm chua.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghe những lời này, không hiểu sao tiểu mỹ nữ (cô gái xinh đẹp) này lại nói chuyện khó nghe thế.
Nhưng cô có thể nhận ra rằng cô gái xinh đẹp này có quen biết Thẩm Lãng.